|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Chứng nghiệm Diễm Phúc dịch 2017 |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Quá gần với Ibu
Giống như rất nhiều hội viên Subud, tôi thật sự yêu quý Ibu Rahayu. Cách đây nhiều năm, Ibu tham dự Hội Nghị Quốc Gia của nước chúng tôi và Ibu có một số buổi nói chuyện. Hôm đó, tôi quá bận rộn đến nỗi tôi phải vội vã lao đi để kịp giờ đến nghe buổi nói chuyện của Ibu. Khi tôi đến và vào trong hội trường, Ibu đã bắt đầu buổi nói chuyện rồi. Tôi tìm một chỗ để ngồi nhưng không còn chỗ nào trống ngoại trừ một cái ghế chưa có ai ngồi, không xa cái bục và cũng không xa chỗ Ibu đang ngồi. Ngày hôm trước, Ibu Ismana đã ngồi đó để ghi chép. Lần này, tôi không thấy Ibu Ismana đâu cả, vì thế tôi nghĩ: "Thế thì mình có thể ngồi đó, mình muốn ngồi xuống và không có ai đang sử dụng cái ghế này. Điều đó cũng thật tốt khi mình được ngồi gần Ibu Rahayu." Tôi cố gắng cảm nhận bên trong chính mình xem tôi đang làm đúng hay không, một cảm nhận nhẹ nhàng cho thấy điều đó là không thích hợp, tất nhiên một lúc sau Ibu Ismana có thể sẽ đến. Tôi quyết định đi tới chỗ cái ghế đó và ngồi xuống. Ngay sau đó, tôi cảm thấy thanh thản, nhắm mắt lại, và bắt đầu ngập chìm trong cảm nhận latihan rất mạnh đồng hành với những lời của Ibu Rahayu. "Ôi trời ơi", một lúc sau tôi nghĩ: "Có lẽ đó là vì tôi đang ngồi rất gần với Ibu, nhưng cảm nhận này quả thật rất mạnh." Cảm nhận đó càng lúc càng mạnh hơn, đến mức tôi có thể cảm thấy phần bên trong của tôi muốn rời khỏi thể xác của mình. Đến lúc đó, "cái tôi" của tôi như thể gần như biến mất. Tất cả những gì tôi cảm nhận là sự trống không và sự cảm nhận latihan dâng tràn. Tôi bắt đầu hoảng sợ; có thể tôi sắp chết. Vì thế tôi cầu nguyện: "Xin Thượng Đế đừng để linh hồn con rời khỏi thể xác của con, con chưa muốn chết, con còn trách nhiệm lo cho vợ và các con của con." Sau đó, mọi thứ trở nên yên lặng, ngay cả những lời của Ibu Rahayu cũng thôi không đến với tôi nữa. Tôi mở mắt ra và thấy Ibu vẫn ngồi đó trên bục cùng với anh Raymond Lee và chị Muti ngồi kế bên Ibu. Mọi thứ dường như bình thường, ngoại trừ Ibu đã ngừng nói. Sau đó một lúc, Ibu nói tiếp, và anh Raymond thông dịch: "Ibu Rahayu cảm thấy những điều Ibu đang nói quá cao đối với một số anh chị em, đó là lý do tại sao Ibu ngừng lại. Ibu không muốn ai bị khủng hoảng." Sau đó, Ibu tiếp tục buổi nói chuyện. "Ối trời", tôi nghĩ, và ngơ ngác nhìn xung quanh xem có ai đang nhìn mình chằm chằm hay không, nhưng may mà không có ai làm như thế! Tôi nhớ là khi tôi lái xe về nhà sau buổi nói chuyện đó của Ibu, tôi cảm thấy rất trong sạch và được nâng lên cao như thể tôi ở một nơi cao hơn vị trí bình thường của mình. Sau đó hai ngày, Ibu có một buổi nói chuyện khác. Lần này tôi chắc chắn là mình không dám ngồi quá gần với Ibu nữa! Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/32.html
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
© 2017 góc nhỏ |