Header image
 
 

Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
  01 - Hỏa hoạn
  02 - Không có gì trở ngại và khg hề khó khăn
  03 - Cảnh báo
  04 - Giúp đỡ bạn
  05 - Quá đỗi yêu thương
  06 - Người tiên phong buổi đầu
  07 - Kết thúc bình yên
  08 - Ba tôn giáo gặp nhau
  09 - Cầu nguyện
  10 - Nơi cửa vào Thiên đàng
  11 - Khoảnh khắc Subud
  12 - Đôi tay nâng đỡ
  13 - Xua tan mây mù
  14 - Lần khai mở ngoài dự tính
  15 - Quyền tự do lựa chọn
  16 - Cổng vào Thiên Đàng
  17 - Wisma Subud tâm linh ở đâu ?
  18 - Một ngày đáng nhớ của một người
         mẹ Subud
  19 - Trắc nghiệm về sự quy thuận
  20 - Cha tôi đi sang thế giới bên kia
  21 - Chứng nghiệm latihan về sự ra đi
         của mẹ tôi
  22 - Tiền kiếp là người da đỏ ở Bắc Mỹ
  23 - Chứng nghiệm linh hồn thoát xác
  24 - Giấc mơ gặp gỡ thiên thần
  25 - Sự thông thái trong lúc bị khủng hoảng
  26 - Phụ giúp Bapak
  27 - Viếng mộ Bapak
  28 - Lựa chọn cẩn thận
  29 - Quá gần với Ibu
  30 - "Thế này mới là Latihan"
Tập 2

 

 

Chứng nghiệm linh hồn thoát xác

Một ngày nọ, sau khi đi tập latihan xong trở về nhà, khi tôi đang nằm trên giường đọc sách trong đêm khuya khoắc, đầu tựa trên thanh gỗ đầu giường, gối kê sau đầu. Lúc đó hơn 11 giờ đêm và tôi vẫn hoàn toàn tỉnh trí, bỗng nhận thấy, một cảm nhận latihan giống như một dòng năng lượng rất thanh khiết chạy trong cơ thể tôi.

Chuyện kế tiếp tôi biết là tôi lên cao gần trần nhà; thật sự tôi có thể nhìn thấy thể xác của mình vẫn còn nằm trên giường và quyển sách rớt xuống bên cạnh. Chao ôi! Tôi tự hỏi tôi có thể di chuyển được hay không, và khi cảm thấy đủ yên tâm, tôi có thể chuyển động xung quanh phòng ngủ của mình bằng cách bay lượn ngay dưới trần nhà. Tôi có một cảm giác tĩnh lặng, bình yên tuyệt đối và tách rời mọi thứ, đồng thời cũng nhận thức được sự tồn tại của mình mà hoàn toàn không còn sợ hãi điều gì cả. Điều đó không bình thường, trong trạng thái bình thường bạn có một cảm giác sợ hãi chừng nào chúng ta còn thể xác này. Nhưng lúc đó cảm giác sợ hãi không còn nữa, và một ý nghĩ nảy ra trong ý thức của tôi rằng ngay cả một viên đạn cũng không thể làm hại tôi vào lúc này.“Tôi có thể đi lang thang xung quanh ở bên ngoài không?” Tôi nghĩ đến mình, và trước khi ý nghĩ đó đi vào trong đầu tôi thì tôi đã ở bên ngoài rồi. Cảm giác tự do này thật khác thường, mặc dù sau một lúc có một cảm giác không chắc chắn, giống như một sự che chở hơn là nỗi sợ hãi.“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không thể nhập trở lại vào thể xác của mình?” 

Sau đó, có điều gì đó xảy ra mà đến hôm nay tôi vẫn không thể hiểu hay giải thích được: như thể có một khoảng không gian trống không, vì chuyện kế tiếp tôi biết được là tôi trở lại giường ngủ của mình. Đèn trong phòng vẫn còn sáng và quyển sách vẫn còn nằm trên giường. Không có gì thay đổi ngoại trừ tôi cảm thấy lạnh, mặc dù không bao lâu sau thì tôi cảm thấy ấm trở lại. Điều đó còn hơn cả cảm giác sung sướng, hạnh phúc vô biên và nó kéo dài rất lâu, lâu lắm. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và nửa mong chờ được thoát xác bay lên một lần nữa! Khi bình minh lên, tôi tắt đèn và ngủ.

Điều gì đó đã xảy ra vượt ra ngoài sự hiểu biết thông thường của tôi, nhưng tôi không hề mất ý thức trong một khoảnh khắc nào cả. Trong chứng nghiệm linh hồn thoát xác đó, tôi hầu như không nhận thức hay không biết thời gian trôi qua. Toàn bộ chứng nghiệm này rất thật, như thể một cuộc đi bộ dưới phố nơi tôi đang sống. Kết quả là chứng nghiệm này giúp tôi đủ can đảm để qua được những tình huống nguy hiểm và gay go trong những năm sau đó. Tuy nhiên, tôi có một phản ứng tự nhiên là không muốn chia xẻ chứng nghiệm này với những người khác.

Sau đó ít năm, một anh hội viên Subud khác trong nhóm chúng tôi cũng có một chứng nghiệm linh hồn thoát xác. Anh ấy lớn tuổi hơn và khôn ngoan hơn và chỉ chia xẻ chứng nghiệm đó với vài người bạn thân thiết trong Subud. Anh ấy có một đức tính thật đáng ngưỡng mộ là cho đến khi anh ấy mất cách đây vài năm: anh ấy hiếm khi bỏ tập một xuất latihan nào. Nếu anh ấy có vắng đến tập latihan thì cũng không hơn một chục lần trong hơn năm mươi năm.

Vào giữa thập niên sáu mươi của thế kỷ trước, một người bạn tốt của tôi và cũng là một hội viên Subud là anh Rusli, lần đầu tiên anh đến Cilandak trong tháng chay Ramadhan. Khi trở về nhà, anh ấy kể cho tôi nghe: một đêm nọ, anh tập latihan và đang nằm trên tấm thảm trải sàn trong phòng tập lớn, chỉ cảm nhận latihan, khi đó anh thắc mắc về gia đình của anh và cuộc sống của anh sẽ ra sao khi anh trở về nhà. Bỗng nhiên, anh ấy cảm thấy linh hồn anh tách ra và tự do chuyển động; anh ấy tuân theo cảm nhận của mình và trong một khoảng thời gian ngắn anh ấy đã ở nhà mình cách đó hàng ngàn dặm. Anh ấy ở trong nhà mình, đang bay lơ lửng phía trên, và có thể nhìn thấy vợ của anh ấy đang pha trà. Anh ấy đùa giỡn chạm vào vợ mình làm chị ấy giật thót người và suýt nữa thì chị làm đổ nước trà! (Sau đó một thời gian, tôi cũng có thể chứng thực điều này cho bản thân mình.)

Khi anh Rusli đang nói về chứng nghiệm này của anh ấy, tôi nhận ra nó cũng khá gần giống với chứng nghiệm của chính tôi, ngoại trừ chuyện anh ấy đã đi xa mấy ngàn dặm. Thật kinh ngạc, nguyên văn lời anh ấy là: “Tôi không hề sợ nếu như có ai đó dùng gươm chém tôi một nhát,” giống hệt như phản ứng của chính tôi.

Ngày hôm sau, anh ấy kể chứng nghiệm này cho Bapak nghe. Bapak nhận xét: “Con đã được ban cho một ân huệ,” “Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, con đừng đi lang thang quá xa vì con có thể sẽ không tìm được đường để quay trở về!”

Qua nhiều năm, tôi đã gặp nhiều anh chị em Subud có những chứng nghiệm tương tự, mặc dù bạn không cần phải là một hội viên Subud để có được chứng nghiệm như thế. Ví dụ, vào đầu thập niên tám mươi của thế kỷ trước, khi tôi đang sống ở nước ngoài, tôi bị một tai nạn xe máy nghiêm trọng, lúc đó tôi bị một tài xế say rượu đang lái xe với vận tốc hơn 100 dặm/giờ (160 km/giờ) tông vào. Trong thời gian bình phục sau tai nạn đó, một người bạn đồng nghiệp ở cơ quan tôi đến thăm và kể cho tôi nghe một tai nạn đường bộ thảm khốc mà chính anh ấy là nạn nhân. Anh ấy gần như bị gãy cột sống, bị mất cảm giác từ thắt lưng trở xuống, và đã có một chứng nghiệm linh hồn thoát xác trong khi anh ấy đang được phẫu thuật, trong thời gian diễn ra chứng nghiệm đó, anh ấy có thể quan sát toàn bộ quá trình phẫu thuật. Kết quả của chứng nghiệm thoát xác đó khiến cho anh bạn đồng nghiệp David của tôi trở thành một người thích tìm hiểu về những chuyện tâm linh. Và sau khi bình phục trở lại cơ quan làm việc, thỉnh thoảng tôi nói chuyện với David về Subud và latihan. David và vợ anh ấy đã vào Subud và họ vẫn tập latihan đều đặn cho đến hôm nay!

Một người con trai còn trẻ tuổi của một hội viên Subud khác cũng có một chứng nghiệm linh hồn thoát xác khi cậu bé ấy còn ở tuổi thiếu niên, mặc dù phải sau một thời gian cậu bé ấy trưởng thành, lập gia đình và có con cái, cậu ấy cũng được khai mở để trở thành hội viên Subud.

Tôi có một niềm tin mạnh mẽ rằng không có sự ngẫu nhiên nào trong cuộc đời, và một niềm tin chắc chắn xuất phát từ kinh nghiệm latihan của mình rằng ngay cả việc hiện hữu ở đây trong chu kỳ này cũng không phải là sự ngẫu nhiên.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/47.html

Một chứng nghiệm khác về linh hồn thoát xác

Tôi cũng có một chứng nghiệm về linh hồn thoát xác trong khi đang tập latihan, khi đó tôi bay lơ lửng ngay phía trên thể xác của tôi, bay ở gần trần nhà của phòng khiêu vũ mà lúc ấy chúng tôi đang thuê. Tôi được cho thấy sự sống trước và sau cuộc sống trên thế gian này … cũng giống như bài viết của một hội viên Subud về chứng nghiệm linh hồn thoát xác đã đăng trước đó: sống động và hoàn toàn không còn sợ điều gì.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/47.html

 

 

 

 
     
 
 
  © 2017 góc nhỏ