Header image
 
 

Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
  01 - Hỏa hoạn
  02 - Không có gì trở ngại và khg hề khó khăn
  03 - Cảnh báo
  04 - Giúp đỡ bạn
  05 - Quá đỗi yêu thương
  06 - Người tiên phong buổi đầu
  07 - Kết thúc bình yên
  08 - Ba tôn giáo gặp nhau
  09 - Cầu nguyện
  10 - Nơi cửa vào Thiên đàng
  11 - Khoảnh khắc Subud
  12 - Đôi tay nâng đỡ
  13 - Xua tan mây mù
  14 - Lần khai mở ngoài dự tính
  15 - Quyền tự do lựa chọn
  16 - Cổng vào Thiên Đàng
  17 - Wisma Subud tâm linh ở đâu ?
  18 - Một ngày đáng nhớ của một người
         mẹ Subud
  19 - Trắc nghiệm về sự quy thuận
  20 - Cha tôi đi sang thế giới bên kia
  21 - Chứng nghiệm latihan về sự ra đi
         của mẹ tôi
  22 - Tiền kiếp là người da đỏ ở Bắc Mỹ
  23 - Chứng nghiệm linh hồn thoát xác
  24 - Giấc mơ gặp gỡ thiên thần
  25 - Sự thông thái trong lúc bị khủng hoảng
  26 - Phụ giúp Bapak
  27 - Viếng mộ Bapak
  28 - Lựa chọn cẩn thận
  29 - Quá gần với Ibu
  30 - "Thế này mới là Latihan"
Tập 2

 

 

Một ngày đáng nhớ của một người mẹ Subud

Lúc đó, tôi đang học năm cuối ở trường đại học, đã kết hôn và lên kế hoạch sẽ sinh con sau khi tôi tốt nghiệp, nhưng tôi lại liên tục tiếp nhận bồng một đứa bé trong tay mình khi tôi tập latihan. Chuyện này diễn ra trong mấy tuần liên tiếp, rồi từ “bai” vang lên (được phát âm là “ba-i”). Khi tôi về nhà vào một buổi tối sau latihan khác cũng tiếp nhận một em bé sắp ra đời, tôi biết rằng đó là tiếng Ả Rập, và tin chắc điều đó vì trong từ điển tiếng Ả Rập từ “bai” có nghĩa là “em bé”. Nhưng như thế vẫn chưa đủ để thuyết phục được tôi. Vì thế, trong latihan kế tiếp, tôi tiếp nhận tiếng nói rất lớn bằng tiếng Anh để tôi không thể bỏ qua điều đó… “EM BÉ!!!!!”

Tôi tiếp tục lơ là sự gián đoạn này chen vào kế hoạch đã tính toán cẩn thận của mình, đó là theo dự định của tôi, tôi sẽ mang thai sau khi tốt nghiệp đại học. Thế là đúng rồi, nhưng trong latihan kế tiếp tôi nhận được những chỉ dẫn chính xác – cánh tay trong tư thế bồng một đứa bé v.v… - bỗng dưng tôi đứng sựng lại ngay tại chỗ, mắt nhắm, yên tịnh rồi tôi nghe thấy: một giọng nói vang lên. Một thiên thần. Nữ thiên thần đó nói, rất đỗi dịu dàng: “Con không biết… rằng những em bé là do Thượng Đế ban cho hay sao?” khi đó nước mắt tôi tuôn trào rồi tôi òa khóc nức nở (không thể tin rằng mình đã không đủ tin tưởng), đến một lúc tôi bỗng nhiên ngừng khóc, và giọng nói của vị thiên thần đó cất lên trở lại: “Thượng Đế đang cố gắng ban cho con một ân huệ. Phải chăng con đang nói rằng con không muốn nhận ân huệ đó?”

Ngay sau khi latihan chấm dứt, tôi ra gặp chồng tôi và chúng tôi đi thẳng về nhà. Michael, con tôi, chắc chắn đã được thụ thai vào đêm hôm đó, vì ngày hôm sau tôi đã quay lại sử dụng các biện pháp tránh thai để bảo đảm vào thời điểm nào tôi sẽ mang thai theo kế hoạch của riêng mình. 

Con xin cảm tạ Thượng Đế là con đã không làm theo dự tính của con.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/45.html

 

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ