Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
  01 - Hỏa hoạn
  02 - Không có gì trở ngại và khg hề khó khăn
  03 - Cảnh báo
  04 - Giúp đỡ bạn
  05 - Quá đỗi yêu thương
  06 - Người tiên phong buổi đầu
  07 - Kết thúc bình yên
  08 - Ba tôn giáo gặp nhau
  09 - Cầu nguyện
  10 - Nơi cửa vào Thiên đàng
  11 - Khoảnh khắc Subud
  12 - Đôi tay nâng đỡ
  13 - Xua tan mây mù
  14 - Lần khai mở ngoài dự tính
  15 - Quyền tự do lựa chọn
  16 - Cổng vào Thiên Đàng
  17 - Wisma Subud tâm linh ở đâu ?
  18 - Một ngày đáng nhớ của một người
         mẹ Subud
  19 - Trắc nghiệm về sự quy thuận
  20 - Cha tôi đi sang thế giới bên kia
  21 - Chứng nghiệm latihan về sự ra đi
         của mẹ tôi
  22 - Tiền kiếp là người da đỏ ở Bắc Mỹ
  23 - Chứng nghiệm linh hồn thoát xác
  24 - Giấc mơ gặp gỡ thiên thần
  25 - Sự thông thái trong lúc bị khủng hoảng
  26 - Phụ giúp Bapak
  27 - Viếng mộ Bapak
  28 - Lựa chọn cẩn thận
  29 - Quá gần với Ibu
  30 - "Thế này mới là Latihan"
Tập 2

 

 

Phụ giúp Bapak

Tôi đang thức khuya vào một Đêm Quyền Năng trong tháng Ramadhan. Ngày hôm đó, tôi cảm thấy hơi bất an và không vui mà chẳng biết vì lý do gì. Lúc đó là sau nửa đêm, và tôi đang ngồi tịnh tâm, cố gắng cảm nhận latihan, thì bỗng dưng tôi nghe một giọng nói bên trong tôi bảo: “Con không hạnh phúc.” À, con biết điều đó. Sau đó, giọng nói đó bảo: “Nguyên nhân mà con không hạnh phúc là do con không gần gũi với Bapak.” À, bây giờ, điều này đã phản ảnh đúng tâm trạng của tôi. Cách đây mấy tháng, tôi đã xin thôi làm phụ tá, sau thời gian hoạt động rất tích cực trong gần 20 năm ở hai nhóm Subud có nhiều hội viên. Trắc nghiệm cùng với các phụ tá đồng nhiệm với tôi cho thấy đã đến lúc tôi tạm ngưng làm phụ tá một thời gian. Mặc dù tôi chắc chắn rằng mình đang làm đúng, tôi để ý thấy sau khi xin ngưng làm phụ tá, tôi bắt đầu cảm thấy mình xa cách Bapak. (Chuyện này xảy ra sau khi Bapak mất mấy năm.)

Sự tiếp nhận vẫn tiếp tục diễn ra và giọng nói bên trong bảo: “Một cách để đến gần Bapak là khi con làm việc cho Bapak và giúp Bapak phát triển Subud”. Ôi chao! Tôi rất xúc động: “Mình là ai mà nhận được một thông điệp quan trọng đến thế?”

Một lúc sau trong đêm đó, tôi thật sự cảm thấy cần nghe một bài nói chuyện của Bapak và tôi bật lên nghe một bài trong băng ghi âm mà tôi mới mượn được từ thư viện Subud của nhóm tôi. Đó là một bài nói chuyện mà từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe. Hai mươi phút sau hay độ chừng như vậy, anh Sharif bắt đầu phiên dịch và tôi nhận thấy mình đang đi nhầm đường lạc lối mất rồi. Anh Sharif nói: “Bapak biết rằng anh X (một hội viên người Indonesia) của chúng ta trước đây không gần gũi với Bapak. Bapak để ý thấy từ lúc anh ấy đi hành hương haji đến Mecca trở về, bây giờ anh ấy cảm thấy gần gũi Bapak hơn. Nếu anh chị em muốn được ở gần Bapak, anh chị em nên làm việc cho Bapak để giúp Bapak phát triển Subud ...” Thông điệp này quá rõ ràng!

Không bao lâu sau tháng Ramadhan đó, tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, tôi thấy Muchtar Martins (chủ tịch Hội Subud Thế Giới – WSA–  nhiệm kỳ 1993 - 1997) đang đẩy một tảng đá lên đồi. Rồi tôi nghe một giọng nói cất lên: “Con có thể làm được chuyện đó, con nên giúp anh ấy.” “Vâng”, tôi nghĩ: “Mình thật sự nên giúp anh ấy.” Cảnh kế tiếp cho thấy tôi đang đi kế bên Muchtar, đẩy một tảng đá lên đồi như anh ấy. Mặc dù tảng đá của tôi nhỏ hơn tảng đá của anh ấy. Tôi có thể cảm nhận được sự nặng nề của gánh nặng đó, nhưng trọng lượng nặng đó cũng vừa với sức chịu đựng của tôi, không quá nặng cũng không quá nhẹ.

Vào lúc ấy, tôi có cảm tưởng rằng cả hai chứng nghiệm này là những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Ngay sau đó, dường như chuyện tạm ngưng làm việc cho Subud là đúng đối với tôi, đặc biệt là khi tôi đang trải qua nhiều thay đổi trong cuộc sống thế gian của mình.

Những thông điệp này dường như báo cho tôi biết rằng, đến một thời điểm thích hợp trong tương lai, tôi sẽ hoạt động trở lại, và đó là điều tốt cho tôi. Có lẽ những thông điệp đó cũng đồng thời là lời cảnh báo đối với tôi rằng tôi không được rút lui khỏi những hoạt động của Subud mãi mãi. Tôi phải thú nhận rằng nhiều lần tôi đã từng nghĩ đến chuyện rút lui khỏi các hoạt động Subud mãi mãi, đặc biệt là vào những lúc khó khăn. Và tôi cảm thấy mình chỉ muốn tập latihan, chứ không còn muốn làm bất cứ việc gì khác cùng với các anh chị em Subud nữa.

Gần năm năm sau, tôi được yêu cầu trở lại làm phụ tá nhóm. Tôi cảm thấy không thoải mái về chuyện hoạt động trở lại vì tôi quá bận bịu với cuộc sống thế gian của mình. Tôi đồng ý trắc nghiệm chuyện đó và thật ngạc nhiên đối với tôi, kết quả trắc nghiệm cho thấy việc tôi trở lại làm phụ tá thật sự tốt cho tôi và tốt cho nhóm Subud của tôi. Vì thế tôi trở lại làm phụ tá nhóm và sau đó khoảng một năm, tôi trở thành Phụ Tá Quốc Gia.

Từ lúc tôi hoạt động trở lại, tôi chứng nghiệm một ân huệ và latihan của tôi thâm sâu hơn. Thật kỳ lạ là từ lúc đó, đời sống thế gian của tôi bắt đầu ổn định hơn, hạnh phúc hơn và hầu hết những vấn đề khó khăn mà tôi đã phải đối mặt, dần dần biến mất. Bây giờ, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn vì đã được ban cho cơ hội trở lại làm việc cho Bapak. Tôi nghiệm ra rằng là một phụ tá của Bapak, mặc cho những thử thách và khó khăn không thể tránh khỏi sẽ đến với mình, là một ân phước thật sự và cũng là một cơ hội để phát triển.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/31.html

Cầu xin tha thứ

Cách đây gần ba mươi năm, tôi trải qua một cuộc phẫu thuật cắt túi mật. Trong quá trình phẫu thuật, tôi được gây mê. Sau ca phẫu thuật, bác sĩ giải phẫu đến gặp tôi trong phòng bệnh nhân nơi tôi được đưa đến và bác sĩ nói rằng trong suốt ca phẫu thuật, tôi liên tục gọi Thượng Đế để cầu xin Ngài tha thứ cho tôi.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/47.html

Sự nhắc nhở đúng lúc

Có một lần tôi tiếp nhận một latihan cực kỳ mạnh trong đêm tưởng nhớ ông bà tổ tiên vào tháng trước tháng Ramadhan. Tôi khóc suốt latihan và cầu xin Thượng Đế tha thứ. Sau đó, khi tôi đi ra khỏi phòng tập latihan, tôi nghe một giọng nói bên trong tôi bảo “Thượng Đế thì to lớn còn con thì nhỏ bé”. Điều đó dường như tôi cần được nhắc nhở!

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/47.html

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ