|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Chứng nghiệm Diễm Phúc dịch 2017 |
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Chứng nghiệm latihan về sự ra đi của mẹ tôi Trong quyển Susila Budhi Dharma của Người, Bapak đã viết nếu một người tập latihan chân thành “sự tiến bộ của người đó sẽ mang lại lợi ích cho cha mẹ mình, cho dù họ có muốn điều đó hay không.” Bapak cũng viết: “Người ta có thể nói rằng một người con có thể có khả năng giúp cha mẹ mình lên một cõi giới cao hơn,” và “Ngay cả khi người con không có ý định sửa chữa những lỗi lầm của cha mẹ mình thì phần tâm linh của cha mẹ họ tự nhiên sẽ được ảnh hưởng.” Khi tôi đọc những điều này, tôi hy vọng có thể một ngày nào đó, nhưng cũng không biết bằng cách nào, điều này sẽ thật sự xảy ra đối với hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi. Vì hoàn cảnh đó mà tôi đã rời gia đình ra đi khi tôi mới 18 tuổi đầu và vào Subud ngay sau đó, với hy vọng Subud sẽ giúp tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn và giúp tôi có thể có một cuộc sống ổn định và sáng suốt hơn cha mẹ tôi. Cả cha và mẹ tôi đều không thích vào Subud nên vào lúc đó trong gia đình tôi chỉ có một mình tôi vào Subud. Vào thời đó, nếu bạn chưa đủ 21 tuổi, bạn cần phải có một lá thư của cha mẹ cho phép bạn vào Subud, và cha mẹ tôi đã viết lá thư cho phép tôi vào Subud sau khi họ nghe nói phái nam và phái nữ tập latihan riêng! Mẹ tôi đã từng là một đứa trẻ mồ côi được những người theo thuật Thông Linh nhận nuôi dưỡng. Những người theo phương pháp này thực hiện nghi thức xoay cái bàn để gọi hồn những người chết, điều đó làm cho mẹ tôi khiếp sợ; bà sợ rằng Subud sẽ giống như thế. Mặc dù, tôi giải thích cho mẹ nghe là Subud không giống như thuật Thông Linh, nhưng tôi hiểu nỗi sợ của bà và vẫn tiếp tục tập latihan của mình mà không sợ gì cả. Tuy nhiên, bảy năm sau khi tôi vào Subud, tôi kết hôn và chồng tôi là một hội viên Subud. Sau đó không lâu, mẹ tôi có một chứng nghiệm lạ. Hai vợ chồng tôi ghé thăm mẹ tôi trên đường chúng tôi đi dự một hội nghị Subud được tổ chức trọng thể trở về. Ở hội nghị này, tôi đã có một latihan mạnh nhất từ trước tới giờ. Khi chúng tôi gặp mẹ tôi, mẹ tôi kể cho chúng tôi nghe rằng vào đêm trước đó, bà được ba người phụ nữ mặc sà rông trông giống như người Malaysia đến đánh thức bà dậy, họ nói với bà rằng bây giờ đã đến lúc bà nên được khai mở để vào Subud. (Trước đây, mẹ tôi đã từng sống ở Maylaysia nên bà biết trang phục họ mặc là của người Malaysia, trang phục đó khá giống với trang phục của phụ nữ Inđonesia.) Theo lời mẹ tôi kể, phòng ngủ của mẹ tôi bỗng dưng ngập tràn ánh sáng chói lọi, mặc dù lúc đó không có mở đèn, rồi mẹ tôi nhìn thấy tôi đang bay bồng bềnh gần trần nhà và còn khuyên mẹ tôi đừng sợ mà hãy quy thuận Thượng Đế. Mẹ tôi nói đó không phải là trong mơ. Chứng nghiệm này còn làm cho mẹ tôi hoảng sợ hơn nữa vì sau đó mẹ tôi nói bà cảm thấy một sự rung động rất mạnh mà bà không thể tự mình dừng lại được và mẹ tôi bảo tôi giúp bà dừng lại! Tôi không biết làm sao trước tình huống này nên báo cho nhóm Subud địa phương biết, họ yêu cầu tôi đưa mẹ đến nhóm để được chính thức khai mở. Mẹ tôi từ chối không đến để được khai mở ở nhóm, vì thế tôi viết thư cho Sudarto Martohudojo (phụ tá của Bapak) nói về chứng nghiệm của mẹ tôi và ông Sudarto cũng khuyên rằng mẹ tôi nên được khai mở, nhưng bà vẫn một mực từ chối. Ông Sudarto khuyên tôi đừng nên ép buộc mẹ tôi làm gì cả. Sau đó, mẹ tôi phát bệnh thần kinh và Parkinson rất nặng và bà trở nên suy sụp tinh thần trầm trọng. Cuộc sống của mẹ tôi với cha tôi đã đẩy bà vào những hoàn cảnh nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, điều đó đã đẩy gia đình tôi trở thành những người tị nạn ở ba vùng chiến tranh khác nhau và những điều căng thẳng khác trong cuộc sống hôn nhân đã khiến cho mẹ tôi rơi vào bi kịch trong nhiều năm. Tuy nhiên, một điều lạ lùng là cha tôi là người duy nhất chăm sóc cho mẹ tôi, và ông từ chối tất cả mọi sự trợ giúp và hỗ trợ từ phía con cái cũng như chính quyền địa phương và các hội từ thiện. Cha tôi vẫn hết lòng hết dạ chăm sóc cho mẹ tôi và đến cuối đời của mẹ, cha đã tổ chức những buổi lễ cầu nguyện riêng cùng với mẹ, và cùng chung với mẹ cầu xin chúa Giesu giúp đỡ và ban bình an cho mẹ. Bệnh tình của mẹ kéo dài trong hai năm và mẹ tôi luôn bị đau đớn và khổ sở giày vò cho đến mức bà đã phải tự tử. Dĩ nhiên, tôi rất đau lòng và tôi càng đau buồn hơn nữa khi chúng tôi lái xe trên đường đến dự đám tang mẹ tôi, và tôi cũng không biết phải làm cách nào để vượt qua nỗi đau này. Riêng tôi rất buồn vì mặc dù thật sự thì tôi không dám mong là latihan của mình sẽ tác động đến linh hồn của cha mẹ mình theo cách mà Bapak mô tả trong sách của Người, nhưng tôi không thể ngờ rằng thực tế mẹ tôi đã bị hành xác đến mức bà phải tự kết liễu cuộc sống của mình. Sau đó, tôi nhận ra rằng mẹ tôi một bên đang tựa vào cánh tay của tôi, thật sự trông mẹ bệnh rất nặng, bên kia mẹ tựa vào tay của cha tôi đang đỡ mẹ. Cha tôi và tôi phải đỡ mẹ tôi khi chúng tôi chầm chậm đi trên lối đi chính giữa nhà thờ để tiến về phía bàn thờ. Ở cuối lối đi có một nhân vật tỏa hào quang sáng chói đang đứng đó mà tôi biết rằng đó là đức chúa Giê-su. Gương mặt Ngài sáng chói đến nỗi tôi không thể nhìn trực diện được; từ trái tim Ngài phát ra những tia sáng, sự ấm áp và tình yêu thương. Khi chúng tôi đến gần Ngài, Ngài đã trao Thánh Lễ cho mẹ tôi từ chén thánh và sau đó một cánh cửa mở ra và một mình mẹ tôi đi qua. Bà đã được nhận vào. Sau đó, tôi được cho biết rằng đó là Thiên Đàng, nơi tôi sẽ đến khi tôi chết và tôi được hỏi bây giờ tôi có muốn ở Thiên Đàng hay không? Câu hỏi này làm tôi khiếp sợ vì lúc đó tôi có ba đứa con nhỏ và tôi cầu xin cho tôi được phép trở lại thế gian về với các con tôi. Sau đó, tôi được bảo rằng tôi có thể quay về cuộc sống của tôi ở thế gian và một quyết định được báo cho tôi biết là tôi sẽ sống cho đến lúc tôi được ít nhất 63 tuổi sau khi tôi hoàn thành công việc của mình trên thế gian và tôi có thể tiếp tục sống cho đến tuổi mà tôi được ban cho. Sau đó, tôi nhập trở lại vào thể xác của mình một cách an toàn và chúng tôi đã có thể đến dự đám tang đúng giờ; trong suốt khoảng thời gian chứng nghiệm, tôi hoàn toàn ý thức rằng mình vẫn cùng lúc đang ngồi trên ghế trong xe hơi. Chú thích (trích từ Internet): Thuật Thông Linh là một hệ thống tín ngưỡng hoặc nghi lễ tôn giáo dựa trên việc giao tiếp với linh hồn của những người chết, đặc biệt là thông qua những người được xem là đồng cốt. Thuật Thông Linh hay thuyết duy linh là một tín ngưỡng tin rằng tính cách con người vẫn tồn tại sau khi họ chết và người chết có thể giao tiếp với người sống thông qua những người đồng cốt nhạy cảm. “Liệu pháp nghệ thuật” là một phương pháp thể hiện mang tính sáng tạo được sử dụng như là một kỹ thuật điều trị. Liệu pháp nghệ thuật có nguồn gốc từ các lĩnh vực nghệ thuật và tâm lý trị liệu và có thể có nhiều định nghĩa khác nhau. Liệu pháp nghệ thuật có thể tập trung vào quá trình tạo ra nghệ thuật mang tính sáng tạo, như chính tên gọi của liệu pháp đó, hoặc tập trung vào việc phân tích những biểu hiện qua sự trao đổi, tương tác giữa bệnh nhân và chuyên viên trị liệu. “Liệu pháp nghệ thuật” là một chuyên ngành về sức khoẻ tâm thần, trong đó khách hàng được chuyên viên về nghệ thuật trị liệu hỗ trợ, sử dụng các phương tiện truyền thông nghệ thuật, quá trình sáng tạo và tác phẩm nghệ thuật là kết quả của quá trình đó để khám phá những cảm xúc của bệnh nhân, hòa giải xung đột về cảm xúc, nuôi dưỡng sự nhận thức bản thân, quản lý hành vi và thói nghiện ngập, phát triển những kỹ năng xã hội, cải thiện định hướng thực tế cho họ ... Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/45.html
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
© 2017 góc nhỏ |