Header image
 
 

Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
Tập 2
  01 - Khiêu vũ trong latihan
  02 - Chứng nghiệm chưa trọn vẹn
  03 - Một Latihan tuyệt vời nhất...
  04 - Bị đóng đinh trên thánh giá
  05 - Cột ánh sáng
  06 - Lập ý trước khi nhịn chay
  07 - Pho tượng Phật có đôi mắt bằng ngọc bích
  08 - "Công việc do Thượng Đế giao phó"
  09 - Tên Subud - Tên Subud hàm ý gì?
  10 - Latihan ở trên thiên đàng
  11 - Ria – Con gái đầu lòng của chúng tôi
  12 - Bima – Con trai thứ hai của chúng tôi
  13 - Thánh linh trong mùa Giáng Sinh
  14 - Lần đầu tiên tôi gặp Subud
  15 - Trải nghiệm cận tử
  16 - Ân huệ
  17 - “Trong Subud không có bí mật”
  18 - “Cứ ngồi yên một chỗ”
  19 - Một tình huống khó xử
  20 - Một thiên thần đến chào tạm biệt
  21 - Các thiên thần giúp tôi ...
  22 - Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiên thần
  23 - Các thiên thần đến giúp người hấp hối
  24 - Gặp thiên thần khi bị tông xe
  25 - Các thiên thần có mặt đông hơn
  26 - Những lời nói tác động đến latihan
  27 - Khai mở đúng lúc - Hồ sơ định mệnh
  28 - Cánh diều trong mơ - Làm theo chỉ dẫn
  29 - Đôi mắt của Bapak
  30 - Tìm nhà
Tập 3
 

 

 

Khiêu vũ trong latihan

Vào thập niên 70 của thế kỷ 20, giữa các hội viên nam của Subud Hòa Lan có bất hòa một chút. Nhiều hội viên đang cố gắng làm theo lời khuyên của Bapak là thành lập các doanh nghiệp, nhưng qua đó cho thấy cùng làm việc với nhau một cách hòa thuận không phải luôn luôn dễ dàng.

Giữa lúc bất hòa đó, Bapak đến thăm Subud Hòa Lan trong một chuyến công du thế giới của Người. Vào một buổi tối, trong hội trường lớn của khách sạn Rotterdam Hilton, sau latihan của phái nữ, đến lượt phái nam. Bapak ngồi trên sân khấu, và anh Sharif ngồi bên cạnh Bapak. Sau khi Bapak nói những lời quen thuộc "Xin vui lòng bắt đầu latihan", chúng tôi bắt đầu tập latihan của mình. Sau đó, có một chuyện bất thường xảy ra. Thay vì latihan kéo dài 30 phút như thường lệ, chúng tôi ngạc nhiên vì chỉ sau 10 phút, chúng tôi nghe Bapak nói "Chấm dứt".

Tôi nghĩ "Lạ quá". Chuyện xảy ra sau đó còn lạ lùng hơn nhiều. Tôi không thể tin vào tai mình khi nghe anh Sharif thông dịch: "Bapak muốn các anh khiêu vũ với nhau."  Phản ứng đầu tiên của tôi cũng giống như của những anh em còn lại trong nhóm là "Ắt hẳn là tôi nghe nhầm câu này rồi, Bapak hẳn phải nói điều gì khác," bởi vì không ai cử động cả. Chúng tôi chỉ đứng đó sững sờ nhìn lên sân khấu.

Sau đó Bapak, với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Người, với tay cầm lấy mi-rô và nói lớn bằng tiếng Anh: "Hãy nhảy múa đi nào, hãy khiêu vũ đi nào!" Tôi không bao giờ quên được sự ngỡ ngàng bối rối trong khoảnh khắc đó. Tôi nghĩ rằng đa số chúng tôi thà nghe Bapak bảo "Bây giờ hãy nhảy xuống sông Meuse đi" còn dễ thực hiện hơn là nghe bảo "Hãy khiêu vũ đi". Những người đàn ông Hòa Lan từ trước tới nay chưa bao giờ là những vũ công cừ khôi nhất, và chắc chắn là không thể nhảy múa đẹp khi họ bị ép buộc phải khiêu vũ với nhau như thế này. Sau đó, chúng tôi bắt đầu khiêu vũ với nhau một cách miễn cưỡng, có những nhóm gồm ba hay bốn người hợp thành vòng tròn nhảy múa với nhau, những nhóm khác đông người hơn hợp thành những vòng tròn lớn hơn. Thậm chí có vài cặp đôi còn nhảy điệu valse. Tất cả những động tác nhảy múa đều diễn ra trong trạng thái latihan.

Bapak như đang tận hưởng những giờ phút vui vẻ sảng khoái trong cuộc đời của Người. Bapak luôn miệng tươi cười khi quan sát cảnh tượng đó và Bapak chỉ cho anh Sharif thấy những hội viên nam mà dường như Bapak thấy latihan của họ đặc biệt vui nhộn hơn những người khác. Tôi nhớ trong khoảng 10 phút đầu sự tiếp nhận thật sự khá đau đớn, giống như một sự tra tấn trong tâm mình hay đó là sự thanh lọc. Một lúc sau, sự tiếp nhận trở nên dễ dàng hơn và tất cả chúng tôi dường như thoải mái hơn. Vào lúc Bapak nói "Chấm dứt", tôi thật sự bắt đầu thích thú sự tiếp nhận này được một hồi và cảm thấy không sao cả nếu latihan kéo dài thêm một chút nữa. Khi đó, tôi trở nên ý thức được bầu không khí trong phòng tập latihan đã thay đổi hoàn toàn và tôi cảm nhận về các huynh đệ của mình theo một cách khác. Tôi cảm thấy lồng ngực mình rộng mở và tất cả chúng tôi trở nên một. Thật đáng kinh ngạc! Bapak đã nở nụ  cười như một người cha đối với chúng tôi trước khi Người ra về.

Chúng tôi ra khỏi hội trường dùng để tập latihan rồi túa vào phòng giải lao, các chị em bên nữ đang chờ chúng tôi ở đây. Tất cả các chị em đều nhìn chúng tôi một cách sửng sốt khi chúng tôi bước vào. Rồi một chị thốt lên: "Bapak đã làm gì với các anh thế? Trông anh nào cũng tỏa sáng rạng rỡ!"

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/32.html

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ