Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Lời nói cuối

Đến đây tôi không biết nói gì thêm nữa ngoài việc không biết làm thế nào để tạ ơn Thượng Đế đã khiến cho mình hiểu biết và thử nghiệm latihan. Ban đầu tôi tự hỏi tại sao Thượng Đế đã không cho tôi biết tới một trong những phong trào phép mầu của Thiên Chúa giáo, những gì đang làm đảo lộn cuộc sống của những người Thiên Chúa giáo. Nhưng với thời gian và sau khi tiếp xúc với những phong trào đó, tôi nhận thấy latihan đối với mình là một đặc ân tuyệt vời của Thượng Đế cho mình, bởi chỉ latihan không những đã cụ thể giải đáp vô số những câu hỏi của mình, mà còn đáp ứng được cái nhu cầu tha thiết được giao tiếp với những gì của Thượng Đế. Tôi không đầy đủ tinh thần thần bí để có sự giao tiếp đó, và chỉ latihan mới khiến tôi có!

Chính latihan đã khiến tôi cảm nhận được sự tuyệt vời này: cái cảm giác phi thường mình được tự do, khi tôi đặt mình trong trạng thái phục tòng Thượng Đế, bằng cách làm cho thần trí mình trống không lúc tập latihan. Đối với tôi cái quan hệ tự do/phục tòng là cảm giác được tự do hoàn toàn; điều đó hiển nhiên tới nỗi khiến tôi vui mừng nhưng lại rất ngạc nhiên vì các tín hữu của mình không nhìn nhận cái công thức đó khi tôi nói với họ về điều đó, bởi với họ phục tòng chỉ có thể có nghĩa là bắt buộc. Thế nên, người vợ phục tòng người chồng bắt buộc phải chấp nhận tất cả những ý thích thất thường của người chồng, hay một kẻ phục tòng một quyền thế nào đó bắt buộc phải mất hết tự do của ý chí, nhân cách mình, để trở thành hầu như một người máy. Họ nói với tôi rằng đương nhiên Thượng Đế không muốn có những con búp bê, mà là những con người đứng trên chân cẳng mình. Vậy nên, người đàn ông hay đàn bà chỉ lấy lại được nhân phẩm mình, cái danh hiệu là con của Thượng Đế, khi họ can đảm hành động trong sự tự do hoàn toàn. Nhưng thực tế thì những kẻ có thiện tâm đó không có khả năng quan niệm được, nếu thiếu latihan, sự phục tòng Thượng Đế có thể là gì? Đối với họ người ta chỉ có thể phục tòng qua trung gian một sự đọc hiểu nguyên vẹn từng chữ những gì viết lại trong một thánh thư, hay qua uy quyền không thể chối cãi của một nhân vật tự cho mình là đại diện của Thượng Đế.

Bây giờ tôi đã tới ngưỡng cửa của cuối đời mình, và trong những latihan mới nhất đây của mình liên tục có những hình ảnh trong đó tôi thấy mình trên bờ một con sông, thanh thản chờ đợi chiếc thuyền khiến mình có thể qua bến bờ bên kia. Không gì phải hốt hoảng, lo ngại, mà chỉ việc kiên nhẫn một cách hơi nóng lòng, chỉ việc vui vẻ như một đứa bé tìm lại được những gì nó đã đánh mất, sự sống -sự sống của chính nó- nơi Chúa GiêXu của tình thương, và sự sống của các thân nhân nó, cũng chính nơi Chúa GiêXu.

Điều duy nhất khiến tôi còn lo lắng là đã chưa làm xong những gì mình phải làm nơi đây, đặc biệt với những ai mình quý mến và đã giúp đỡ mình; với những ai mình đã không thể giữ đúng những gì đã hứa hẹn, do bị đau ốm, hay do một chuyện gì khác; với bà xã mình về những khó khăn tài chánh của bả. Tôi nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình, và nhận thức được điều duy nhất thực sự quan trọng không là những thành công và những gì đã làm cho nghề nghiệp mình, mà là những gì mình đã làm với cái tình thương mình nhận được, những gì mình hiến tặng cho những người khác, đặc biệt những ai đã được giao phó cho tôi, người lớn hay trẻ em, những kẻ yếu kém, nhất là những đứa rất bé không thể tự bảo vệ mà mà tôi đã bồng bế. Chính latihan đã khiến tôi đích xác hiểu biết được trọng lượng của cái tình thương đó. Cái trọng lượng đó nặng vô cùng, nặng hơn tất cả ngân hà. Chúng ta sẽ được phán xét bởi cái tình thương đó, hay đúng ra chúng ta tự phán xét mình theo kích thước cái tình thương mình đã hiến tặng. Chính cái tình thương đó, hay sự thiếu thốn cái tình thương đó, đẩy chúng ta tới nơi chốn mình sẽ dứt khoát bỏ neo. Đó là sự phán xét mà Chúa GiêXu đã nói tới, Người đại diện cho tình thương toàn thiện của Thượng Đế. Đó cũng chính là điều được gọi là sự phán xét cuối cùng. Tôi tin chắc sẽ là như vậy. Vậy nên, những gì mà tôi cuối cùng có thể viết là nhân danh cái tình thương đó: ''Xin tạ ơn Chúa''.

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ