Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Học cách hy vọng

Tôi nhớ tới giữa lúc tất cả những khó khăn đó, điều khiến mình khá lo sợ, tôi đã tự nói với mình trước mỗi lúc latihan: ''Bây giờ là lúc mình thực sự hưởng được hạnh phúc!'' Thực vậy, mỗi buổi latihan với nhóm Versailles khiến tôi cảm thấy an vui, hạnh phúc, yên bình và an toàn, điều khiến tôi hồi phục và tin cậy chịu đựng được những ngày tháng sắp tới. Những tuần lễ vô ý không đi tập latihan đối với tôi thật nặng nề khó sống được. Tôi cũng nhận thấy điều này là những tuần lễ mình cầu nguyện nhiều là lúc mình có những latihan tốt hơn những tuần lễ ít cầu nguyện. Tôi có cái cảm giác kì diệu này là Thượng Đế hoàn toàn tôn trọng ý chí chúng ta. Thượng Đế đến gõ cửa nơi chúng ta ở và chỉ đi vào khi được mời. Thượng Đế không bao giờ ép buộc chúng ta. Còn tôi thì không thể mời Thượng Đế vào: tôi chỉ có thể tiếp đón Thượng Đế, khi cảm thấy mình sạch sẽ, khi ăn mặc quần áo màu trắng, nghĩa là khi cố gắng trở thành được một chút những gì Thượng Đế muốn cho mình, và đó là điều khiến tôi dành thì giờ cho cầu nguyện.

Một buổi tối nọ tôi đến tập latihan khá trễ, đầu óc lộn xộn những vấn đề của mình. Khi đang chuẩn bị, tôi nhận thấy mọi người đã tập latihan. Không cần phải tịnh tâm tôi đi vào phòng tập, và có một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tôi đột ngột có cảm tưởng là mình được nâng lên khỏi mặt đất, như có những bàn tay vô hình nâng mình lên. Tôi nhận thấy đó là cái latihan tập với nhóm đang nâng mình lên... Hình như đôi chân tôi cách mặt đất khoảng 20cm; điều đó cực kì thú vị, bởi nếu tinh thần tôi nhẹ nhõm thì thể xác mình lại càng nhẹ nhõm hơn. Tôi hoàn toàn có cảm tưởng là mình đang bay: tôi rất vui sướng và để cho cái latihan tập với nhóm đó lôi cuốn mình đi, như một dòng nước... Điều đó khó diễn tả và không thể tin được!

Sau khi tập latihan xong, tôi nói cho anh Farland hay chuyện đó, và anh cho hay điều đó đã xảy ra khá nhiều lần cho những hội viên Subud: đó là bằng chứng về năng lực của những buổi latihan nhóm. Sự xác nhận của anh Farlan làm cho tôi vững tin hơn sự việc những buổi latihan nhóm không chỉ cần thiết cho sự phát triển của linh hồn.

Một hôm nọ, tôi đang đi dạo với con chó của mình trong vườn Meudon, đầu óc đầy nhóc những vấn đề này nọ, thì chợt có chuyện không ngờ tới xảy ra! Một vài vấn đề của tôi được tốt đẹp giải quyết: tôi hết sức vui mừng kêu gào trong đầu óc mình (dùng chữ đó là không quá đáng! Tôi còn thấy hình như mình đã chạy nhảy như một đứa con nít) tạ ơn Thượng Đế. Tôi có cảm tưởng sự tạ ơn của mình đã nổ ra như tiếng sét, và như một hỏa tiễn, đã đâm xuyên qua khắp không gian, từ ngân hà này tới ngân hà nọ, trước khi tới dưới chân ngôi vàng của Thượng Đế. Điều đó phi thường tới nỗi khiến tôi sững sờ, mất hết thần hồn. Tôi nhìn lên trời, kinh ngạc không tin có thể có một chuyện như vậy. Tôi nhớ tới điều anh Raouf đã nói là có những hội viên Subud cảm thấy sự cầu nguyện của họ đã xuyên qua khắp vũ trụ, trước khi lên trời, nơi ở của Thượng Đế. Tôi nghĩ là tất nhiên phải xuyên qua không trung, trước khi tới nơi của Thượng Đế, nhưng đó là điều hoàn toàn tâm linh. Những gì tôi vừa trải qua chứng tỏ cho tôi thấy điều anh Raouf nói là sự thật, và tôi tạ ơn Thượng Đế đã ban cho mình một đặc ân kì diệu, điều khiến mình choáng váng trong một lúc lâu.

Trong đời mình, nhất là với những latihan mới đây, tôi nhớ tới việc mình đã phải trèo lên những ngọn núi rất lớn. Leo núi thật cực nhọc, nhưng tôi có thể xen vào đó những lúc nghỉ mệt để lấy lại sức. Trong những lúc nghỉ mệt đó, tôi luôn tìm thấy một căn nhà bên ngoài có cầu thang, một cầu thang dẫn tới một ban công vòng quanh nhà. Trong mỗi căn nhà đó, một căn phòng được chọn cho tôi để tôi có thể nghỉ mệt bất cứ lúc nào mình muốn. Nhưng tôi cũng được khiến cho phải tiếp tục leo núi. Điều này như là Thượng Đế muốn tôi hiểu rằng mặc dù những khó khăn của cuộc sống, những khó khăn đã qua hay sắp tới, tôi không bao giờ được phép mất hy vọng, mà phải tiếp tục tranh đấu, bởi Thượng Đế đã lo liệu cho một kẻ tầm thường như tôi! Nên tôi chấp nhận vui cười chấp nhận mọi chuyện. Nhưng tôi cũng phải nhìn nhận là mình không xứng đáng được như vậy, bởi Thượng Đế cũng đồng thời khiến tôi có can đảm chấp nhận những thử thách. Thực vậy, trong một lúc nghỉ mệt nọ, Thượng Đế đã lấp lánh cho tôi thấy phần thưởng của mình, nếu tôi làm theo những chỉ dẫn của Thượng Đế. Thượng Đế đã cho tôi thoáng nhìn thấy...

Điều đó xảy ra nơi quê làng của tôi tại đảo Corse. Lúc đó tôi đang say sưa trước vẻ đẹp của phong cảnh. Tôi cầu xin Thiên Chúa cho mình sống lâu thêm một chút, bởi tôi cảm thấy nơi đây đúng là quê hương mình và không thấy chán ngắm nhìn vẻ đẹp sự sáng tạo của Thượng Đế. Tôi đang suy tưởng thì chợt cảm thấy phản ứng của latihan và rõ rệt nghe thấy những lời nói này trong đầu óc mình: ''Con say mê phong cảnh này? Nó chỉ mờ nhạt phản ánh cái phong cảnh con sẽ thấy ở thiên đàng; nơi đó con sẽ cảm thấy đó đích thực là quê hương mình.'' Những lời nói đó mãnh liệt, hứa hẹn tới nỗi khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi cũng nhờ đó hiểu được rằng do tình thương của Thượng Đế chúng ta không những nhận được những đặc ân lộng lẫy, mà còn không bị chê trách vì tình trạng tội lỗi của mình. Điều này có nghĩa là tình trạng thánh thiện của mình không làm cho chúng ta xứng đáng nhận được những đặc ân đó, nhưng Thượng Đế đã không màng tới tình trạng hiện thực của chúng ta, chỉ với một điều kiện duy nhất là chúng ta đến với Thượng Đế, như một đứa bé đến với cha nó một cách hoàn toàn tin cậy, bởi nó biết cha nó thương nó và đã chuẩn bị cho nó những gì tốt đẹp. Với tôi phải nói rằng latihan khiến mình hiểu được điều đó, bằng cách xác nhận cái chân lí này của Thiên Chúa giáo: Thượng Đế trước hết là tình thương.

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ