Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Trắc Nghiệm

Như tất cả những ai đã tập latihan, trắc nghiệm đối với tôi là những đồ chơi tuyệt vời. Thực vậy, nếu muốn biết đáp án cho một câu hỏi, chẳng hạn như 'thái độ mình nên ra sao trong hoàn cảnh này hay hoàn cảnh nọ', thì chỉ việc đặc câu hỏi đó cho Thượng Đế, và latihan sẽ cho mình đáp án. Chúng tôi hay được là mình không được vui đùa làm trắc nghiệm một mình, điều đó phải nhờ các phụ tá; nếu không thì chúng tôi sẽ nhận được những đáp án sai lạc vì dục vọng mình. Nhưng có ai mà không tin là mình rất tài ba. Tôi cùng cậu con trai mình mới được khai mở đã vui đùa làm trắc nghiệm một mình mà không màng tới những lời khuyên của các phụ tá. Chuyện đó khiến tôi nhận được một bài học mình không bao giờ quên! Tôi kể cho bạn trong chương này chuyện tôi gọi là những trắc nghiệm cấm không được làm, trong đó có chuyện trắc nghiệm về Hitler.

Khi bắt đầu muốn làm trắc nghiệm, tôi nhận được những động tác của đầu mình là được hay không được cho những câu hỏi đơn giản. Ngay sau đó, tôi nhận được những hiện ảnh, rất dễ hiểu, bởi đó là những hình ảnh còn rõ rệt hơn lời nói! Chẳng hạn, khi phải liệng bỏ những thứ gì đó, tôi thấy mình với một cây chổi đang quét dọn. Điều đó càng lúc càng phát triển, kể cả lúc tôi làm trắc nghiệm cho một hội viên khác: tôi chỉ việc nói cho biết hình ảnh mình tiếp nhận được, để người hội viên hoàn toàn hiểu được đáp án liên quan tới mình.

Kể từ lúc mới vào Subud tôi đã liệt kê thành 3 loại trắc nghiệm: trắc nghiệm được phép làm, trắc nghiệm vô ích và trắc nghiệm cấm không được làm. Có những trắc nghiệm cấm không được làm, tôi gọi là như vậy, bởi đó là những điều không tương ứng với những trắc nghiệm chúng ta có thể làm, như Bapak đã giải thích, chẳng hạn như: ''Trong trường hợp này thái độ nào của tôi là thích hợp?'' hay ''Trong lĩnh vực nào tôi hoạt động có hiệu lực?''. Nhưng đương nhiên có những chuyện không nên hỏi như ''Trong trường hợp này thái độ của kẻ thù tôi sẽ ra sao?'' hay tệ hơn ''Tôi phải làm gì để đánh bại kẻ thù?'' hay ''Những số nào sẽ là lô độc đắc?'' hay ''Sẽ xảy ra chuyện gì nếu tôi làm điều này'' hay ''Người này người nọ có được thăng chức này chức nọ hay không?'' Nhưng hồi đó tôi nghĩ mình có thể hỏi những điều liên quan chẳng hạn tới các tôn giáo, hay vị thánh này nọ đã đạt tới mức độ nào của thiên đàng, hay một kẻ nào đó thuộc mức độ nào của địa ngục, mà không ý thức được sự giải đáp chỉ tùy thuộc trình độ tâm linh và trí thức mình, cùng với những thành kiến, văn hóa và cách hiểu biết thế giới của mình. Tôi cũng không biết là trong trường hợp do dự thì có thể hỏi Thượng Đế qua trắc nghiệm mình có thể hay không làm trắc nghiệm này nọ. Nên tôi đã trắc nghiệm khá nhiều chuyện vô ích hay cấm không được làm, và hậu quả là tôi nhanh chóng hiểu được mình không nên đùa với lửa. Còn những trắc nghiệm vô ích thì chẳng có lợi gì. Tôi xin kể cho bạn về những trắc nghiệm đó.

Hôm đó là lúc tôi đi làm, lúc tôi có nhiều vấn đề, và chỉ đi uống một tách cà phê cũng là phung phí tiêu tiền. Tôi đang lái xe và rất cần một tách cà phê trước khi gặp một khách hàng. Phải khó khăn lắm tôi mới kiếm được một chỗ đậu xe, và khi bước vào một quán cà phê, tôi đếm trong túi mình còn được bao nhiêu đồng tiền. Tôi tạ ơn Chúa là lần này mình có đủ tiền để trả cho mình một tách cà phê. Tôi kêu một tách cà phê, và khi tôi bắt đầu uống, chợt có một tiếng nói rất khẽ trong đầu óc mình: ''Uống đi, mau ra khỏi đây, nếu không sẽ bị phạt!'' Tôi vội vã đi ra ngoài, và kịp thời vào chiếc xe mình trước khi có một cảnh sát viên tới biên phạt. Vui mừng, tôi tạ ơn Chúa, nhất là điều đó lại xảy ra lần thứ ba hay thứ tư. Nhưng một ý nghĩ tinh quái len vào đầu óc tôi. Bởi mọi việc đều tốt đẹp nên tôi thấy không tội tình gì mà phải băn khoăn lo lắng: tôi chỉ việc đậu xe bất chấp luật lệ và trắc nghiệm coi xem mình có bị gì không. Đó là điều tôi làm ngay ngày hôm sau. Sau khi đậu xe ẩu tả, tôi bước vào một quán cà phê và âm thầm trắc nghiệm ''mình có bị phạt không?'' Tôi nhận được là ''không.'' Tôi đang khoan khoái nhấm nháp cà phê thì trông thấy qua cửa kính tiệm cà phê một cảnh sát viên đang biên phạt những chiếc xe cạnh xe mình. Tôi trắc nghiệm lại và cũng nhận được là ''không'', nhưng là một cái ''không'', không biết nói sao đây, chế giễu, như có ai đó nói với mình ''ngươi có thấy chưa, có một cảnh sát viên đang biên phạt, ngươi đậu xe rất ẩu! Ngươi không đang làm việc cho Ta, Ta biết mà, người chỉ hỏi ta vì quyền lợi cá nhân mình. Vậy đó, Ta cũng muốn đùa cợt một chút, ngươi thấy đó, có một cảnh sát viên đang biên phạt, Ta nói với ngươi là ngươi không hề hấn gì!'' Tôi ngồi bất động chăm chú nhìn viên cảnh sát làm việc, và quả thực thấy y đặt một giấy biên phạt trên tấm kính che gió chiếc xe tôi. Tôi vội vã ra ngoài, nhưng đã quá muộn, và nhận thấy mình bị phạt tối đa. Tôi càu nhàu oán giận trắc nghiệm và bọn cảnh sát, kêu la oán trách Thượng Đế: ''Chúa đã lừa dối con... Làm sao con còn có thể tin Chúa?'' Tôi không nhận được trả lời nào, nhưng điều phi thường là tôi đã không tiếc nuối phải trả tiền phạt!

Một cách hài hước Thượng Đế vừa dạy cho tôi hiểu rằng chỉ việc tin cậy Thượng Đế và làm những trắc nghiệm như thế là vô ích. Chuyện đó đã khiến tôi cười khá lâu, tuy ban đầu mình đã tái mặt cười.

Chuyện tiếp theo đây xảy ra lúc tôi mới nghiệm được latihan. Hồi đó tôi đến đường Deguerry để tập latihan, và hôm đó tôi tới trễ. Tôi lái xe càu nhàu những đèn đỏ làm mình tới trễ. Sự lưu thông càng lúc càng thêm nhiều xe cộ, và tôi cầu xin Thiên Chúa cho mình tới đúng giờ. Tôi cảm thấy mình có latihan và mọi chuyện trở nên dễ dàng. Hình như tất cả các xe cộ đều nhường lối cho tôi. Vui mừng và kiêu hãnh tôi phóng xe, tự ban cho mình giấy khen mỗi lần mình vượt qua được những xe khác. Chợt phía trước tôi bật đèn đỏ. Chỗ đó có 3 hàng xe, hàng cực trái thì ít xe hơn những hàng kia. Tôi quyết định lấy hàng đó thì cái tiếng nói nhỏ bé vừa rồi chỉ dẫn mình mà mình không ý thức được, la lên trong đầu óc tôi: ''Đừng, đừng lấy hàng đó, lấy hàng bên phải.'' Hàng đó đầy nhóc xe cộ, tôi kiên quyết: ''Không được, sẽ mất thì giờ, tôi lấy hàng bên trái.'' Tôi dứt khoát len lỏi vào hàng xe không nhiều xe cộ, hãnh diện vì sự quyết định của mình. Đèn bật màu xanh. Tất cả các xe bên phải đi qua phía đó, trong khi hàng xe của tôi thì bất động. Chiếc xe đầu tiên không muốn nổ máy, và tội nghiệp cho anh chàng lái xe: tôi nghe thấy tiếng anh đầy đọa bộ máy khởi động. Cuối cùng máy chịu nổ và đèn bật qua màu xanh lần thứ ba. Tôi tức điên người, trước hết là đối với chiếc xe đó, kế đến là với đèn lưu thông và cuối cùng là với chính mình! Lần này thì chắc chắn mình tới trễ. Tôi xin Chúa tha thứ cho sự kiêu ngạo của mình và một lần nữa xin giúp cho mình tới đúng giờ. Tôi nhìn đồng hồ thấy chuyện đó hầu như không thể được. Tôi trở nên bớt căng thẳng và để cho Chúa tùy ý giải quyết. Như đã biết trước tôi đến trễ, nhưng chưa trễ cho buổi latihan.

Tôi vừa nhận được một bài học khác về sự tin cậy. Điều duy nhất tôi không quên được là khi hành động vì Thượng Đế, điều này là vố ích nếu mình bồn chồn làm trắc nghiệm. Tôi chỉ việc tin cậy để cho Thượng Đế dẫn dắt mình.

Trước kia, một mình hay với cậu con trai mình, tôi đã trắc nghiệm về những vị Thánh, về Đức Mẹ. Những trắc nghiệm đó vô thưởng vô phạt nên không có hậu quả gì. Không lo ngại, tôi quyết định lên cao hơn, đúng ra thì xuống thấp hơn, là làm một trắc nghiệm về Hitler. Với Brian, tôi đặt câu hỏi: ''Hiện nay Hitler đang đích thực ở đâu?'' Cái trắc nghiệm đó chỉ khoảng 10 giây nhưng suốt đời mình tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi quả thực trông thấy một trong những cánh cửa của địa ngục, như một lối ra vào của một hang động, với một lò lửa kinh khiếp trong đó, mỗi ngọn lửa là kết quả của những tội lỗi. Tôi phát khiếp không vì sức nóng của lò lửa, sức nóng thậm chí tôi không cảm thấy, mà vì những tiếng la hét của thịnh nộ và hận thù, những điều khiến tôi ớn lạnh vì có một ngọn gió vô cùng ngột ngạt của sự kinh hoảng mang theo.Tôi kinh ngạc nhìn cái miệng lửa khủng khiếp đó, mỗi ngọn lửa chỉ là sự biểu lộ của hận thù, và không có cánh cửa nào đóng lại. Tôi tự hỏi tại sao những kẻ trong đó không chạy trốn khỏi nơi chốn hãi hùng đó, vì lối ra vào của hang động không đóng khép. Tôi hiểu được rằng những kẻ trong đó sẽ không đi khỏi nơi chốn đó, vì chính họ đang nuôi dưỡng những ngọn lửa đó. Họ ngạo mạn không chịu thừa nhận những tội lỗi của mình, và thích những mơ ước và ảo tưởng của mình còn hơn sự sống chân thực mà Thượng Đế ban cho họ: họ đã tạo nên những tường thành của chính ngục tù mình!

Về Hitler tôi được cho hay (ra sao thì tôi không biết) Thượng Đế đã kêu gọi ông trong những giây phút cuối cùng cuộc đời ông trên trần gian, nhưng ông đã không chịu nhìn nhận những tội lỗi của mình mà còn coi cái chính sách giết người của mình là đúng. Tôi sững sờ đứng trước cái miệng lửa đó, bị tê liệt vì kinh hoàng. Tôi biết rằng mình phải ra đi, nhanh chóng ra đi, nhưng lại đứng đó bất động, như bị thôi miên. Chợt nhiên tôi cảm thấy bên cạnh mình một kẻ trông khủng khiếp, nửa dê nửa người, đúng ra thì là dê, và tôi biết đó là một ác quỷ. Tôi nghĩ là cậu con trai mình đã khiến tôi thóat được cái địa ngục đó, khi con tôi nói gì đó với tôi. Tôi khó chịu cảm thấy trong thể chất mình cái tình trạng thô nguyên của những ngọn lửa đó, những gì được nuôi dưỡng bởi sự bẩn thỉu của những hành vi ghê tởm thấm vào những vách đá của hang động, như thứ nhựa đường hôi thối. Những cái đó toát ra một mùi khiến nôn mửa do sự tuyệt vọng và kinh hãi của các nạn nhân và và những tiếng la hét thù ghét của các đao phủ, những kẻ nguyền rủa thiên đình vì hậu quả những hành vi của mình tại một nơi chốn trời tru đất diệt. Họ lung tung nguyền rủa chính mình, những hoàn cảnh trong đó xảy ra những cuộc thảm sát, những thượng cấp đã ra lệnh và luôn cả các nạn nhân là nguyên nhân của chuyện đó! Cùng với con trai mình tôi nhanh chóng tập một latihan xả nhưng vẫn còn cảm thấy khó chịu. Về tới nhà tôi nhận thấy phòng nhà trống vắng. Tôi đi vào phòng tắm và hãi hùng trông thấy chân cẳng mình có hình thù chân cẳng một con dê đực, với lông lá và móng guốc. Kinh hãi, tôi vội vã ra ngoài phòng tắm để vào phòng ngủ mình cầu xin Chúa GiêXu giúp mình: tôi một mình tập thêm một cái latihan xả trong khoảng nửa tiếng đồng hồ, và cái latihan đó cho biết chỉ có mình tôi bị nhiễm độc. Điều đó thì sau này được con trai tôi xác nhận. Sau vụ đó tôi cảm thấy mình được giải thoát khỏi cái chứng nghiệm kinh khiếp đó. Từ đó tôi thề với mình là sẽ không bao giờ làm một trắc nghiệm như vậy!

Cuối cùng thì có những trắc nghiệm mà tôi gọi là 'được phép làm', tức là được Thiên Chúa cho phép làm. Đó là những trắc nghiệm, như đã giải thích trên kia, về thái độ, cách hành xử đối với người khác của mình, về sự tiến hóa, những năng khiếu nghề nghiệp của mình vv...Tôi nhớ tới hai loạt trắc nghiệm đã hoàn toàn đảo lộn cuộc đời mình (nên hiểu là khiến cho trở nên tốt đẹp).

Với những vấn đề của mình tôi không phải là một kẻ trở nên khó tính. Tôi không hiểu những lối hành xử của bà xã mình, những điều tôi thấy có vẻ thiếu chín chắn, và trách bả thiếu đầu óc kinh doanh mà chỉ có đầu óc của đám công chức; thực vậy, bả là một công chức! Ngoài ra, bả còn là một người tính khí khá cường mạnh; bả trách tôi đã làm cho tình trạng gia đình trở nên bất an, bấp bênh, nhất là khi bắt đầu có những khó khăn. Với anh Raouf, người duy nhất tôi cảm thấy thân cận khiến có thể không ngại ngùng nói về những vấn đề của mình, tôi làm trắc nghiệm về thái độ, những thái độ của tôi, sự thay đổi lối hành xử của chính tôi, khiến tôi có thể hoàn toàn sửa đổi lối hành xử của bà xã mình, nhờ vậy mà đời sống gia đình được dễ chịu hơn.

Để những kinh doanh của mình có triển vọng, tôi do dự giữa sự hợp tác với hai tay nhà nghề, kẻ thứ nhất chuyên về 'tài chánh', làm ăn với những công ty quan trọng của Mỹ, khiến tạo được những liên hệ tài chánh lớn; kẻ thứ hai khiêm tốn hơn, phần nhiều chuyên về buôn bán, điều này thì tôi không mấy quan tâm tới. Trong lúc có Hội Nghị Quốc Gia tại Sète, lúc tôi được đề cử làm phụ tá, tôi làm trắc nghiệm với các phụ tá về những người mình có thể hợp tác. Không muốn ảnh hưởng tới các phụ tá, câu hỏi duy nhất tôi đặt là ''Với ai, X hay Y (tôi không cho biết tên họ) Jacques hợp tác được cho công việc mình?'' Điều khiến tôi rất ngạc nhiên là sự hợp tác của mình với kẻ mình coi quan trọng hơn lại là điều cực kì tiêu cực. Tôi còn nhớ tới lời khuyên của một phụ tá nói với mình điều này, khi anh trông thấy sự ngạc nhiên và ngần ngại của tôi: ''Bất cứ đáp án ra sao, tôi khuyên anh nên tin cậy Thượng Đế mà làm theo. Nếu không thì làm trắc nghiệm để làm gì, và anh sẽ gánh chịu những hậu quả rất trầm trọng. Tôi sững sờ vì những đề nghị cay độc của anh, nhưng quyết định một cách không mấy hứng thú là tuân theo cái trắc nghiệm đó mà không hợp tác với kẻ mà mình coi là quan trọng hơn. May cho tôi là đã làm như vậy, và cho tới nay tôi vẫn còn biết ơn anh phụ tá đó về lời khuyên của anh, bởi kẻ tôi coi là đáng hợp tác hơn đã dính dáng tới những vụ biển thủ tiền bạc khiến hiện nay phải vào tù, và chắc chắn hắn cũng sẽ khiến tôi bị liên lụy. Ngoài ra, một vài năm sau đó, tôi bị chảy máu não khiến bị tàn phế 80% và như vậy thì sẽ không có khả năng bào chữa cho mình!

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ