Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Khám phá Latihan

Cuối cùng ngày trọng đại đã đến. Sau 3 tháng bắt buộc phải suy nghĩ trước lúc khai mở, sau nhiều lần cầu nguyện và tranh luận (đặc biệt với Raouf, anh là người cha tâm linh thực sự của tôi) tôi quyết định liều mạng. Mặc dù những gì mình nghiệm thấy ngoài ý muốn trước ngưỡng cửa của cái vô hình. Nhưng tôi cũng muốn có gì đó xảy ra thuyết phục mình latihan là cái gì có thật, có thật như những sự hiện hình ma quái đã làm khổ mình. Nếu không thì Chào [nguyên văn tiếng Việt] tôi sẽ chuồn cho lẹ mà không quay đầu nhìn lại. Nhưng nếu có gì đó xảy ra, tôi sẽ vui lòng liều mình. Bởi đối với tôi hoặc là được tất cả, hoặc là chẳng được gì hết. Thực vậy, sự thuận lợi (hay bất thuận lợi) của tôi đối với những hội viên dự bị khác là bị cái vô hình công kích. Tôi biết trong lĩnh vực tâm linh không có những biện pháp nửa vời, những điều chẳng có là bao trên cái trái đất này.

Trong tâm trạng đó tôi đến hội ở đường Deguerry. Các phụ tá dẫn tôi vào một căn phòng, nơi các màn cửa sổ đều kéo xuống. Họ tạo thành một vòng tròn chung quanh mà tôi là tâm điểm. Sau những câu hỏi và trả lời thông lệ, các phụ tá bắt đầu múa may quanh tôi theo kiểu thổ dân Châu Mỹ, với những tiếng la hét khác nhau. Tôi phải nín lắm để khỏi phì cười, nhưng rồi cảm thấy một sự an vui xâm chiếm lấy mình. Điều khiến tôi kinh ngạc vô cùng là họ nói xong rồi. Đã không hơn 5 phút, tôi nói. Nhưng họ đáp lại sự khai mở lâu dài 30 phút. Tôi nhìn đồng hồ mình, và nhận thấy đúng là nửa tiếng đồng hồ! Tôi choáng váng mày mặt: 30 phút đó không hơn 5 phút đối với tôi. Tôi bắt đầu nhìn latihan dưới một khía cạnh khác, bởi nhận thấy hiện tượng đó phải có gì đặc biệt. Tôi phân tích coi xem những gì sẽ xảy ra trong cái latihan đầu tiên của mình, bởi tôi không muốn bị lừa bịp vì một chuyện đồng hồ. Phải có cái gì đó, tôi không biết là gì, khiến mình cử động, la hét như lũ hề chung quanh mình vừa rồi, khiến mình cảm thấy một sự chấn động mà người ta cho là do latihan, khiến mình nhắm mắt đi đứng mà không đụng vào ai, làm hay cảm thấy cái gì đó không thông thường, như khi còn bé! Nếu không thì Chào [nguyên văn tiếng Việt] tôi không muốn mất thì giờ với những ảo tưởng đó! Nhưng nếu có gì đó xảy ra, trong trường hợp này, tôi sẽ đi sâu vào chỗ tận cùng của latihan, tôi sẽ lao mình vào cái trống khống mà không sợ hãi, bởi đó sẽ là sự tin yêu Thượng Đế!

Tôi tập cái latihan đầu tiên của mình tại tầng hầm nhà của một hội viên. Chính nhờ anh Raouf mà tôi tới đó. Có nhiều hội viên tôi không quen biết. Không khí thân mật, mặn nồng nhưng không phô trương! Người ta không đón tiếp tôi như một kẻ nhận được thiên ân, chẳng ai muốn chứng minh cho tôi thấy bất cứ gì, tôi tự lo liệu lấy cái latihan của mình. Thái độ đó của các hội viên Subud khiến tôi thấy khó chịu nhưng cũng vui thích, bởi tôi thực sự có cảm tường là chẳng ai làm gì hết để lôi kéo mình. Sau những chào hỏi đón tiếp vô vị, chúng tôi đi xuống tầng hầm là nơi tập latihan. Đó là một phòng nhỏ bé hình chữ nhật, với một cửa thông gió bé nhỏ và một bóng đèn trên trần nhà; mặt đất trải thảm để có thể đi đứng chân không mang giày. Chúng tôi ngồi trên thảm, lưng dựa vào tường, để tịnh tâm. Rồi latihan bắt đầu. Như mọi người, tôi đứng dậy, nhắm mắt lại và tự hỏi không biết những gì sắp xảy ra. Ban đầu thì chẳng có gì hết. Nhưng rồi tôi thấy mình muốn đi đứng đây đó. Tôi ngập ngừng, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất lớn mạnh bên cạnh mình nắm lấy tay mình, tay mình nhỏ tí trong tay của cái đó. Thực vậy, tôi đã trở thành một đứa con nít, khoảng 4 hay 5 tuổi. Tôi không còn đứng trong một tầng hầm nữa, mà là ngoài trời chạy lon ton trên bãi biển Senta Revera, trên vùng gần biển Luri, làng mạc gia đình mình ở Corse, nơi tôi nghỉ hè khi còn bé. Tôi nắm tay nhân vật đối với mình rất cao lớn đó, cao lớn tới nỗi tôi không nhìn thấy được khuôn mặt (đầu thì hình như mất hút trong đám mây). Nhưng tôi biết người đó rất thương xót mình, và lấy làm vui sướng được đi bên cạnh. Nên trong khi chạy lon ton, chân nửa trong nước biển, nửa trên đá cuội, tôi mất thăng bằng, bởi những bước đi của người đó quá dài rộng đối với cái thân thể nhỏ bé của tôi. Tôi nói năng ba hoa trong khi hít mạnh vào phổi mùi rong biển, cái mùi đặc biệt của những vùng bờ biển chúng tôi. Ngay lúc đó, tôi nhận thức được đúng ra mình đã hơn 50 tuổi, mình đi đứng mắt nhắm trong một tầng hầm. Tôi lo sợ sẽ đụng vào cái gì đó đến nỗi phải mở mắt ra. Tôi ngơ ngác nhận thấy mình đã đi quanh phòng mà không đụng vào bất cứ gì, hay bất cứ ai! Tôi thấy cái latihan đầu tiên đó kì diệu tới nỗi tôi quyết định sẽ đi sâu vào lối tu này, một lối tu, tôi cảm thấy vậy, sẽ dẫn mình tới Thượng Đế mà mình đã từ lâu đi tìm, và Thượng Đế đã tạo cho tôi một phương tiện không tầm thường để giao tiếp với Thượng Đế.

Nhưng vụ này có một mấu chốt, không thể xem thường. Bà xã tôi tin ở thuyết bất khả tri, bả chống đối tất cả những gì liên quan, không ít thì nhiều, tới tôn giáo. Chỉ nội vụ tôi đi nhà thờ dự lễ cũng khiến có vài vấn đề, tuy bả cương quyết chối cãi nhìn nhận việc đó. Như do tình cờ, bả luôn đòi tôi làm chuyện gì đó, ngay trước lúc tôi đi nhà thờ, và thường thường thì đó là lúc bắt đầu có một màn bi kịch. Vậy thì, nếu mỗi tuần có thêm hai cái latihan nữa, tôi rất lo sợ những phản ứng của bả. Điều khiến tôi rất ngạc nhiên là không những bả dễ dãi chấp nhận chuyện đó, mà không còn kiếm chuyện nữa lúc tôi đi dự lễ ngày Chủ Nhật. Ngoài ra, tôi còn thấy bả bớt bị căng thẳng: sự việc tôi tập latihan như đã xóa bỏ những bất đồng ý kiến của chúng tôi. Điều càng ngạc nhiên hơn nữa là bả la mắng tôi, nếu tôi trễ đi dự lễ hay đi tập latihan!

Tôi tập những latihan đầu tiên của mình tại hội ở đường Duguerry. Nam và nữ tập cùng giờ, nam thì trong phòng dưới, nữ thì phòng trên. Tôi thấy điều này là lố bịch, việc không tập chung latihan với nhau. Điều đó khiến tôi nghĩ tới một vài nhà thờ, trong đó nam ngồi bên này, nữ ngồi bên kia, và tôi cho cách tổ chức lạc hậu đó là do tính chất Hồi giáo của Bapak. Nhưng một sự cố lạ thường khiến tôi hiểu được mình đã nghĩ sai. Sau buổi latihan, chúng tôi họp mặt, nam và nữ. Một sự cố khiến tôi sững sờ. Các phụ nữ có vẻ đẹp hơn sau latihan, trông thật hấp dẫn, và tôi thích thú nhìn họ, trò chuyện với họ. Một hôm nọ, trong lúc đang đi dạo tại Paris, tôi gặp một phụ nữ trẻ có vẻ quen biết mình. Nhưng thật quái lạ, mình đã gặp cô này ở đâu? ''Thế nào Jacques, chào anh'', cô nói, ''anh không nhận ra tôi sao?'' Lúng túng, thấy mình thật lố bịch, tôi ấp úng: ''Có chứ, có chứ, Nhưng...'' ''Đây này, chúng ta mỗi tuần gặp nhau ở hội tại đường Duguerry để tập latihan...'' Ngay lúc đó, tôi nhận ra cô và thấy được tại sao mình đã không lập tức đặt được một chỗ đứng cho cô. Cô không còn cái hào quang khiến trở nên thật tươi đẹp sau latihan, trông thật hấp dẫn, điều khiến tôi say mê! Tôi hiểu được tại sao một người minh tuệ như Bapak đã không khuyên việc tập latihan chung nhau!

Bởi là huấn luyện viên cho người lớn (Giao Tiếp -Buôn Bán- Quản Lý Tài Chánh Xí Nghiệp) nên tôi buộc phải làm cho những khóa thực tập có sinh khí trên khắp nước Pháp, trong 6 hay 8 tháng ngoài Paris. Hậu quả là tôi không thể tập latihan với nhóm, mà là một mình trong phòng ở của khách sạn. Những latihan tôi tập một mình thật tuyệt vời. Khi trở về Paris ở dài lâu sau thời kì đó, tôi tự nói với mình là tội tình gì phải mất công đi khắp Paris để tập latihan, mình cũng có thể tập ở nhà, một mình. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên vô cùng là trong hoàn cảnh đó latihan đã không khởi động! Thế nên, tôi quyết định đi tập lại với nhóm và coi kìa, thật tuyệt vời, máy đã chạy trở lại! Thượng Đế vừa cho tôi một bài học khác, bằng cách cho thấy rõ latihan không là một bộ máy có thể mở bất cứ lúc nào, mà phải nằm dưới sự kiểm tra của Thượng Đế. Latihan sẽ khởi động, nếu Thượng Đế nhận thấy hội đủ những điều kiện tối thiểu của sự tiếp nhận (có thiện ý, hoàn cảnh xã hội đầy đủ, không lười biếng vv...) và thậm chí Thượng Đế còn cho chúng ta được tự do làm latihan khi mình muốn.

Trước khi tập và biết latihan, tôi thường cầu nguyện, ở nhà hay tại nhà thờ. Tôi luôn cảm thấy thoải mái sau khi cầu nguyện. Nhưng tôi chưa từng cảm nhận được những gì mà latihan tạo cho mình. Tôi còn nhớ tới một hôm nọ, sau khi tập một cái latihan ở nhà, ngoài hai cái ở hội, tôi nhận xét:

''Mình thật mãn nguyện. Không những cảm thấy rất thoải mái, mà mình còn được đầy đủ, trọn vẹn, hoàn toàn an vui, đầy tình thường và phúc lành''. Có sự khác biệt rất lớn này với lúc cầu nguyện: cầu nguyện là đi từ nơi mình để lên cao tới Thượng Đế. Nhưng khi tập một cái latihan thì đó là từ trên cao, từ Thượng Đế, tới nơi mình. Cái đó rất mạnh! Mạnh tới nỗi tôi chưa từng thấy có gì khác có thể sánh nổi, trừ phi là cầu nguyện trong lễ ban thánh thể, sự kì diệu nhất của lúc làm lễ, bởi đây cũng là lúc thiên đình đến trần thế. Nhưng phải chú tâm và sẵn sàng đón nhận thì mới nắm bắt được giây phút kì diệu đó. Thường thường thì đầu óc chúng ta để đâu đâu đó, khiến không nhận biết được cái hiện tượng vượt ngoài chuẩn mực đó. Dù sao, chúng ta cũng cảm thấy điều đó, bởi một buổi lễ thiếu thánh thể thì chẳng có nghĩa lí gì. Chúng ta phải chú tâm và tin tưởng, nhưng với latihan thì chúng ta không nỗ lực chút nào. Chỉ việc làm cho tâm trí trống không (điều này thì chẳng bao giờ làm được!), có ý muốn phục tòng Thượng Đế, như vậy thì sự thanh lọc và phụng thờ Thượng Đế sẽ tự nhiên khởi động. Chúng ta chỉ việc làm cho mình được dẫn dắt, và điều khiến chúng ta tiếp xúc được với Nguồn Đại Lực thì không thể truyền đạt.

Đó là một đặc ân tuyệt diệu của Thượng Đế qua trung gian Bapak. Tôi thường tự hỏi tại sao Thượng Đế lại kêu gọi một người Hồi giáo, chứ không là Thiên Chúa giáo. Tôi nhớ tới một lời nói của Chúa GiêXu trong Luca 4-27: ''Cũng có nhiều người bị hủi đời ngôn sứ Êlisa, song không người nào trong họ được lành sạch cả, trừ phi Naaman người Syri''. Như vậy thì Thượng Đế không thiên vị ai, bất chấp những cản trở của tôn giáo, ngôn ngữ và chủng tộc.

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ