Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Gặp Bapak ở London, những hội nghị quốc gia và các phụ tá

Tôi rất thích muốn được gặp nhân vật đầu tiên nhận được cái đặc ân kì diệu là latihan. Trong những ngày tháng đầu tiên trong Subud của mình, tôi được dịp gặp Bapak khi ông ghé qua London. Tôi cùng con trai mình quyết định qua Anh. Tôi còn nhớ tới căn phòng rộng lớn nơi tất cả chúng tôi tụ họp, với Bapak ngồi trên một chiếc ghế bành nơi một cái bục. Bapak nói với chúng tôi là muốn bắt tay tất cả những người tham dự, vì đây là lần cuối cùng mình xuất hiện trước công chúng. Tôi không biết thực sự ông đã nói gì, nhưng đó là những gì tôi hiểu được. Tôi thấy thiên hạ đứng lên, người này kế tiếp người khác, đến trước mặt ông để bắt tay. Có những người làm theo lối Tây phương, những người khác thì theo lối Đông phương, theo một nghi lễ phiền phức hơn. Thấy cái nghi lễ đó thật nực cười với người Tây phương, tôi quyết định chỉ việc cúi chào trước khi bắt tay. Ngay lúc đó, xảy ra một hiện tượng không thông thường. Hình như có gì đó rất nặng nề thoát ra khỏi nơi tôi, và điều đó khiến tôi rất khó chịu. Khi tôi trở về chỗ ngồi, con trai tôi hỏi: ''Bố, trông bố xám ngắt, chuyện gì vậy?'' Tôi ngồi xuống, càng lúc càng thấy khó chịu, thề với mình là sẽ không bao giờ đứng nhìn từ một nơi gần hay xa nhìn ông lão đó khiến mình bị như vậy. Chính ngay lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó dữ dội thoát khỏi nơi mình, và một trạng thái vui sướng chiếm lấy thân xác mình. Sửng sốt và cực kì sung sướng, tôi đứng lên đi vài bước. Hình như tôi đang đi trong một đám mây, cách mặt đất độ vài phân. Tôi cảm thấy được tự tại, vui sướng, không thể không la hét vì nỗi vui đó, và điều đó thì chẳng ai hoàn toàn nhận thấy gì trong sự ồn ào của đám đông chung quanh mình. Con trai tôi hỏi tôi đang bị gì vậy, nhưng tôi khó giải thích được, vì chính mình cũng không hiểu rõ những gì đang xảy ra. Trái với những gì mình nghĩ vừa rồi, tôi muốn bắt tay Bapak nhiều lần, nếu những gì xảy ra là kết quả.

Một điều tôi nhận thấy và khiến kinh ngạc: nếu là hội viên latihan mình trở nên khá hơn, khi có sự hiện diện của một phụ tá, bất chấp trình độ tâm linh của người phụ tá đó. Điều này như một ân huệ do nhiệm vụ của người phụ tá, chứ không do cá nhân mình. Tất nhiên, có thể tập latihan mà không cần sự hiện diện của phụ tá. Tôi thấy như vậy không có gì là sai, khi nghe nói tới có một latihan nhóm không thể bắt đầu tập, trừ phi có sự hiện diện tối thiểu của một phụ tá.

Chính tôi đã nghiệm được điều đó lúc mình làm phụ tá. Chuyện đó xảy ra vài tháng sau khi tôi được bổ nhiệm. Con trai tôi có một người bạn thân, Laurent Kerlo, muốn vào Subud. Tôi là một trong những phụ tá hiện diện lúc anh được khai mở. Sau khi anh được khai mở, tôi cảm thấy có một sự liên hệ tâm linh với jiwa anh bạn trẻ đó. Điều dó được cụ thể kiểm chứng một trong những latihan đầu tiên của anh tại Versailles.

Tôi nghe thấy latihan của anh -thường thường thì tôi chẳng nghe thấy gì hết, hay hoàn toàn không thắc mắc về latihan của những người khác, khi tôi tập latihan nhóm- tôi thực sự nghe thấy latihan anh, như có một sự liên hệ dây rốn (lien de cordon ombilical) với latihan tôi: cái latihan đó đến từ trần nhà, như Laurent bị dính chặt trên đó. Sau khi tập latihan xong và trong lúc bàn luận với anh, tôi cho anh hay những gì mình cảm nhận được. Anh nói với tôi: ''Ngộ thật, trong latihan mình cháu cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhàng, cháu bay lượn tới trần nhà rồi bị dính chặt vào đó.''

Cái chứng nghiệm đó dứt khoát khiến tôi phải nhìn nhận vai trò và trách nhiệm của các phụ tá trong Subud. Nhất là trong những lúc tập latihan chung nhau sau đó, hai cái latihan của chúng tôi có vẻ như...quyện vào nhau! Những năm tháng sau đó, latihan của Laurent phát triển, trở nên chín chắn, và không tách biệt khỏi latihan tôi, nó càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, cho tới nỗi một hôm nọ chính latihan anh là cần thiết cho latihan tôi. Khi anh cho tôi hay là muốn làm phụ tá, tôi thấy chuyện này là hoàn toàn bình thường.

Về những hội nghị quốc gia, trong những latihan đầu tiên của mình, tôi phát hiện thấy những điều khiến kinh ngạc. Tôi là huấn luyện viên cho người lớn, và hiểu biết thật rõ những định luật chi phối các nhóm những người lớn tuổi. Ban đầu một khóa học gồm nhiều ngày, những gì xảy ra trong buổi học đầu tiên chính xác định đoạt diễn tiến tốt đẹp hay tồi tệ của khóa học, và điều đó luôn là như vậy trong 15 năm làm huấn luyện viên của tôi, trước khi tôi vào Subud. Thế nên, khi thấy những gì xảy ra ban đầu buổi hội nghi đầu tiên mà mình dự, tôi khiếp hãi vì như thế có nghĩa là sự thất bại hoàn toàn của hội nghị. Nhưng điều khiến tôi còn ngạc nhiên hơn là hội nghị kết thúc một cách rất thanh thản, trong đó mọi người, sau khi sôi nổi tranh luận, vui vẻ tươi cười từ biệt nhau. Tôi không ngờ được sẽ có chuyện đó, điều này thì nhiều người sẽ còn nhớ, bởi hồi đó tôi đã lớn tiếng mạnh dạn tuyên bố như vậy. Nhất là điều đó đã khiến tôi phải tra xét lại sự chuyên nghiệp của mình! Tôi chú tâm tới cái hiện tượng mới lạ đó, điều có thể làm rối loạn những khóa học tương lai của mình. Tôi nhận biết được trong Subud có một yếu tố độc đáo chỉ có trong Subud, cái yếu làm giảm bớt những sự bất hòa và căng thẳng, đem lại an bình cho tinh thần và tình thương cho tâm can; cái yếu tố mới lạ và kinh ngạc đó là latihan. Nhưng đáng tiếc là tôi không thể đem cái đó vào cho những khóa học tương lai của mình. Thật kì diệu nếu các nguyên thủ quốc gia dùng được cái yếu tố mới lạ đó. Có lẽ một ngày nào đó, nhờ ân tứ Thượng Đế, giấc mơ đó sẽ là sự thật, biết đâu chừng? Subud đến cái trần gian này chắc chắn không phải là chẳng dùng được cho chuyện gì hết!

Tôi nhớ tới một cuộc hội nghị để lại một ấn tượng sâu sắc cho mình, hội nghị Lumière, một sự trùng hợp kì lạ [Trong tiếng Pháp Lumière nghĩa là ánh sáng]. Thực ra, Lumière là một tỉnh ở miền Nam nước Pháp; hội nghị xảy ra trong một nơi trông như một tu viện tuyệt đẹp, có cả sự tham dự của mặt trời. Thời tiết thật đẹp, bầu trời thì trong sáng. Tôi rất vui mừng vì hội nghị đó. Những buổi latihan tạo nên một không khí an bình đầy tình thương, điều tôi không tin mình có thể trải nghiệm. Trở về Paris, tôi đi dự một buổi họp của nhóm Deguerry, tuy mình không thuộc nhóm đó, nơi anh hội trưởng hồi đó yêu cầu mỗi người chúng tôi bày tỏ cảm nghĩ mình về hội nghị. Câu tôi muốn nói: đó là một góc của Thiên Đàng. Nhưng tôi lại không dám lớn tiếng mạnh dạn nói như vậy, vì sợ người ta sẽ cho mình là cuồng nhiệt. Điều khiến tôi hết sức ngạc nhiên và vui mừng là nghe thấy một vị trong đám những người tham dự nói đó như là một góc của Thiên Đàng. Tôi lập tức đồng ý và cũng nói y như vậy. Tôi phải thú nhận là hầu hết các hội nghị sau đó với tôi đều như những góc của Thiên Đàng. Tôi nhớ tới việc sau mỗi hội nghị mình đã tranh luận với anh Hardjono. Cả hai chúng đều vui sướng vì những gì đã xảy ra, những điều cho chúng tôi không ít thì nhiều thoáng thấy một cánh cửa của Thiên Đàng. Điều rất thường xảy ra, và điều này thì ngay cả những người tham dự cũng không hay biết, là cái Tôi của mỗi người đã biến mất, mọi người có lối hành xử khiến ngạc nhiên, bởi mỗi người đều chú tâm tới người khác nhiều hơn tới bản thân mình. Điều đó thật tuyệt vời, hầu như phi thường, và cái ấn tượng đó vẫn còn dài lâu đeo đuổi mình, sau khi chúng tôi đã về tới nhà. Chúng tôi thường nhắc lại chuyện đó, anh Hardjono và tôi, sau khi tập xong latihan, lúc tôi đi tập với nhóm Deguerry.

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ