Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Lời nói đầu

Tôi được khai mở cho latihan tháng Chạp năm 1985, lúc 54 tuổi, cách đây gần 20 năm. Đã lâu rồi! Hiện nay lúc tuổi hơn 72, khi sắp qua bến bờ bên kia, tôi muốn là chứng nhân cho Subud cho những hội viên dự bị, những ai cũng như tôi trước đây đã đặt nhiều câu hỏi và muốn biết ý kiến của những chứng nhân đã trải nghiệm Subud trước họ. Latihan khiến cho tôi, như Bapak đã nói, hiểu biết thâm sâu hơn tôn giáo của chính tôi, đạo Công giáo, nhưng Bapak lại người Hồi giáo. Tôi xin phép được bày tỏ cho các hội viên dự bị tương lai biết sự mến phục, kinh trọng, ngưỡng mộ vô cùng của mình đối với Bapak là một con người khiêm tốn, tinh thần cởi mở. Được Thượng Đế chọn là người đầu tiên nhận được latihan để truyền bá cho toàn thể nhân loại, ông không bao giờ tìm cách áp đặt tôn giáo mình, đưa mình lên hàng đầu, bằng cách đóng vai trò của một tôn sư hay ngôn sứ. Ông luôn thu nhỏ vai trò mình lại, bằng cách chẳng hạn so sánh mình với một người gác cổng trường -một kẻ đứng cuối trong hệ thống giáo dục- mà công việc chánh yếu không là lãnh đạo hay giảng dạy, nhưng là chuẩn bị các lớp học, quét dọn cho sạch sẽ, sắp đặt chỗ ngồi cho các học sinh, trước khi Thầy Giáo tới. Thầy Giáo đây chính là Thượng Đế!

Không được tế nhị như Bapak, tôi xin bạn miễn thứ cho, nếu những lời chứng của tôi có thể vụng về, hay khiến bạn bị xốc. Những gì tôi thuật lại dưới đây, những điều mình đã trải qua hay suy nghĩ hồi đó, hoàn toàn là sự thật. Thực vậy, đôi khi tôi có cảm tưởng là mình đến gần được những gì ''thần kì.'' Với tính khí của người miền Nam, tôi quả quyết điều đó, một cách có lẽ hơi quá đáng. Nhưng làm sao khác được vì đó là tính khí mình? Với tôi Chúa GiêXu là một nguồn trợ lực phi thường, nhưng không phải vì vậy mà trong Subud tôi muốn quảng cáo cho đạo Công giáo, như mình có thể làm ngoài Subud. Trong Subud với latihan mỗi cá nhân chúng ta được Thượng Đế trực tiếp dẫn dắt. Chúng ta để mặc cho Thượng Đế dẫn dắt mình, chọn cho mình đường đi, một đường đi khác biệt cho mỗi người. Theo một tục ngữ rất hay của Hồi giáo, một ngọn núi chỉ có một đỉnh núi, nhưng có nhiều đường tới đỉnh.

Về latihan chúng ta phải đọc đi đọc lại những lời khuyên của Bapak, bởi không có những chỉ dẫn nào khá hơn! Nhưng với bạn, một hội viên dự bị, thì đây chỉ là một lời chứng trong những lời chứng khác không quan trọng hơn hay kém hơn. Đó chỉ là những gì của tôi, những gì độc đáo và rất quan trọng cho tôi. Bạn đừng nghĩ rằng mình sẽ trải qua những gì tôi đã trải qua, bởi chúng ta khác nhau, với những cảm quan, những thành thục, những trải nghiệm khác nhau. Nhưng điều chắc chắn, nếu bạn tin cậy latihan, là Thượng Đế sẽ dẫn dắt bạn trên con đường thích hợp với mình. Vậy, bạn đừng trông đợi sẽ trải nghiệm những hiện tượng phi thường, điều những người khác nói họ đã trải qua, bởi những điều đó sẽ không đến. Đừng mong cầu gì, đừng trông đợi những gì li kỳ, bởi chính Thượng Đế sẽ quyết định cách giáo hóa bạn, và nếu tin cậy Ngài, bạn sẽ trải nghiệm những giây phút dữ dội, rất cá biệt, đôi khi kỳ diệu, những điều thường thường bạn không ngờ tới. Đừng bao giờ quên là những giây phút đó chỉ liên quan tới chính mình, và như vậy thì hầu như thường thường không thể truyền đạt, nhất là cho những ai ngoài Subud!

Lúc mới vào Subud, kinh ngạc thán phục những gì mình trải qua, tôi nói chuyện đó với những người chung quanh mình, với gia đình mình. Mỉm cười chế nhạo, tỏ vẻ hạ cố, họ nói: ''Óc tưởng tượng anh lúc nào cũng phong phú!'' Chính Raouf, một người bạn của con trai tôi là Jean Baptiste, đã khiến tôi tìm hiểu và gia nhập Subud. Anh đã đem tôi trở về con đường phải đi, khi tôi nói chuyện với anh. Với anh tôi có thể tự nhiên bày tỏ những cảm nghĩ của mình, và đó là điều hệ trọng cho sự hiểu biết latihan của tôi.

Với thời gian latihan sâu kín đem tôi tới gần Thượng Đế, bằng cách khiến tôi hằng ngày sống cái đạo của mình (Raouf không theo đạo Công giáo) và bắt buộc tôi một cách không cưỡng ép phải hiểu biết nhiều hơn về một nhân vật phi thường là Chúa GiêXu. Điều tôi chỉ làm là đi tìm Thượng Đế như một đứa bé, bám lấy latihan như bám lấy bàn tay một người cha: một đứa bé dại dột, đôi khi cứng cổ, lúc thì cười nói, lúc thì khóc lóc hay van xin, nhưng chưa từng phản kháng! Tôi để cho latihan dẫn dắt mình mà không biết mình đi đâu; tôi hoàn toàn phó thác cho latihan nhưng cũng liếc nhìn coi nó đang làm gì. Tôi là một đứa bé tin cậy nó, và sự tin cậy đó là một trong những bài học đầu tiên của latihan, trong đó tôi chợt hiểu được sự tin cậy Thượng Đế là đức tin ở Thượng Đế.

Trước khi kể lại như thế nào latihan tác động tới mình, và để hiểu được những hiện tượng rất cá biệt đó, tôi phải làm nổi bật những nét rất hệ trọng với mình, bởi rất sâu kín, dùng cọ vẽ phác họa khung bức họa, bởi nếu không thì những phong cảnh mình muốn làm nổi bật sẽ chẳng có nghĩa lí gì. Vậy nên, tôi phải nói tới cái bối cảnh đời mình, không phải để đề cao mình, nhưng để làm cho hiểu được những gì tôi đã trải qua. Tôi sinh tại Cao Bằng, nơi biên giới của Bắc Việt và Trung Quốc. Bố mẹ tôi là những bố mẹ tuyệt vời, và tôi còn có một u em người Việt là Thị Ba, một nhân vật tuyệt vời khác như một người mẹ thứ hai của mình. Do những hoàn cảnh mà tôi không muốn nói tới ở đây, hồi còn nhỏ bé, ở tuổi hoàn toàn thơ ngây, tôi bị những mãnh lực ma quái vây bắt ban đêm trên giường ngủ, và những điều đó khiến tôi khiếp sợ vô cùng: những con mèo quỷ quái nhảy múa trên giường; tôi có thể cảm thấy những bàn chân nhỏ bé của chúng xuyên qua chăn gối; tiếp theo đó là cái cảm giác có một quái vật muốn chiếm lấy thể xác mình. Tôi bị một bệnh gọi là catatonie, tức là một cảm giác sửng sờ u sầu, những ảo giác dần dần làm trí tuệ sa sút, và ngay sau đó, một cách mãnh liệt và đột nhiên, là một tình trạng tê cứng của bắp thịt. Nói cách khác, tôi có cảm tưởng là con quái vật đó đang trói bắt mình để nhập vào mình, chiếm lấy thể xác mình. Tôi chỉ có thể đuổi nó đi bằng cách đọc kinh ''Lạy Cha'' hay ''Con xin lạy Đức Mẹ'' trong đầu óc mình, bởi trong tình trạng đó tôi bị tê liệt đến nỗi không thể nói năng gì. Dùng hết sức mình, tôi la hét cầu xin Thượng Đế trong đầu óc mình, và đột nhiên tôi được giải thoát, tất cả đều nới giãn, tôi lấy lại được sự tự do: tôi có thể cử động, nói năng, và khóc lóc chạy đến giường bố mẹ mình hay Thị Ba. Bố mẹ tôi chưa từng trêu chọc tôi, vì nghĩ rằng tôi bị ác mộng; họ vuốt ve mơn trớn tôi (điều tôi rất cần!) và dạy tôi cách cầu kinh khá hơn, bằng cách xin Chúa GiêXu che chở mình khỏi những sự quái ác đó. Còn Thị Ba, có lẽ hiểu được phần nào những gì tôi trải qua, thì ôm chặt lấy tôi, quát thét xua đuổi ma quỷ [nguyên văn tiếng Việt], điều khiến tôi cười nhưng đồng thời cũng khiến khiếp sợ!

Sau khi được Thị Ba và bố mẹ mình mơn trớn, tôi đơn độc trở về giường ngủ để mạnh dạn cầu xin Chúa GiêXu, và thường thường thì buồn ngủ trước khi cầu kinh xong. Những hiện tượng đó tiếp diễn suốt đời tôi, với những cường độ mạnh yếu khác nhau. Tôi lập gia đình, có 4 đứa con, một đứa trở về với Chúa Cha sau khi chỉ sống được 2 ngày. Còn đứa gái và hai đứa kia, nhờ ơn Thượng Đế, được mạnh khỏe và chính mình cũng đã trở thành cha mẹ của những đứa bé ngoan xinh, vài đứa sắp tới tuổi trưởng thành, trong lúc tôi viết sách này.

Ngày tháng trôi qua, tôi đến tuổi 50, và cậu con trai út tôi là Jean Baptiste, lúc đó là một thanh niên tuổi khoảng 25 yêu thích tôn giáo, nói mình quen biết một anh bạn tên là Raouf, một kẻ có một trải nghiệm tâm linh khá phi thường, một quan hệ trực tiếp và cá biệt với một ''sinh lực'' đến thẳng từ Thượng Đế. Raouf nói rằng mình có chân trong một hội đoàn tên là Subud, trong đó một nhân vật được gọi là Bapak đã nhận được của Thượng Đế một ân tứ tâm linh phi thường, cái gọi là ''Nguồn Đại Sinh Lực.'' Cái đại lực đó, ông hay những phụ tá của ông có thể truyền cho những ai muốn tiếp nhận, và như vậy mà không cần giáo lý, ngoại trừ những cách khiến cho sự giao tiếp đó có lợi cho mình. Ngoài ra, những ai thuộc bất cứ tôn giáo nào cũng tiếp nhận được mà không cần phải bỏ đạo mình để theo đạo khác. Có điều đặc biệt này: Subud không là một tôn giáo mới hay hỗn hợp, mà chỉ là cách khiến đi sâu được vào và hiểu biết rõ hơn tôn giáo của chính mình. Điều đó khá độc đáo và hấp dẫn khiến tôi cảm thấy phải tìm hiểu rõ hơn với con trai mình. Đối với tôi chỉ có một Thượng Đế độc nhất, nên tôi coi chuyện này là thường tình, việc có những kẻ tin theo các nhất thần giáo là Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo, cùng với những kẻ khác đi tìm Thượng Đế. Tôi phải nói, đối với tôi, Raouf đã tuyệt vời đóng vai trò phụ tá (tuy chưa chính thức là phụ tá) bằng cách giải đáp tất cả những câu hỏi của tôi về Subud và latihan. Tôi có thể xác nhận là nếu không có anh, tôi sẽ không vào Subud, bởi ban đầu những gì anh giải thích có tính chất Hồi giáo mà tôi thấy khó chấp nhận được. Điều kích thích sự tò mò của tôi là sự cùng tồn tại của các nhất thần giáo trong đó không có tôn giáo nào nổi bật hơn hai tôn giáo kia. Quả thực phải sống trong Subud thì mới nhận thấy được việc coi tôn giáo này trội hơn tôn giáo kia là điều chẳng có gì là trọng đại, bởi tất cả các hội viên Subud đều có một dụng cụ tuyệt diệu là latihan, một đường dây nối thẳng với Thượng Đế.

Tất nhiên khi tôi nghe nói tới sự ''khai mở'' trong Subud, cái phản xạ tự động của tôi là lo sợ và bài bác, bởi tôi không muốn mở những cánh cửa làm cho ma quỷ có thể nhập vào. Nhưng sau nhiều lần tranh luận với Raouf, suy tính kĩ lưỡng và nhiều lần cầu nguyện, tôi quyết định, dưới sự che chở của Chúa GiêXu, thử xem coi sự khai mở sẽ ra sao. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là latihan quả thực tạo chung quanh mình một tường thành chống lại những công kích ma quái mà tôi đã và đang là nạn nhân, một tường thành càng lúc càng lớn mạnh sau nhiều lần latihan! Tôi tức khắc tin cậy latihan nhiều hơn.

Phải nói là latihan khiến tôi sâu sắc hiểu được nghĩa lý đời người, và suy tưởng về Chúa GiêXu, Chúa đã che chở tôi khi tôi còn rất nhỏ bé, cho đến suốt đời tôi. Latihan cũng khiến tôi hiểu được khá hơn thông điệp tâm linh của Phúc Âm, và nhờ latihan, tôi thực sự nghiệm được thế nào là quy theo đạo Công giáo. Ngoài ra, tôi cũng sâu sắc hiểu được đức tin mình, bằng cách nghiên cứu những tôn giáo khác nhau: tính lịch sử của ba nhất thần giáo lớn trên thế giới, phê bình xét cứu những tài liệu là nền tảng của các nhất thần giáo đó, đời sống và giáo lý các vị giáo chủ. Trong sự nghiên cứu đó tôi được trợ giúp bởi những gì mình trải nghiệm trong xác thịt mình, bởi tình thương của Chúa GiêXu (sinh ra cách đây 2000 năm và hiện vẫn còn sống): Chúa đã giúp tôi và còn giúp tôi loại trừ các ma quái, với một tình thương có khả năng giải cứu, một sự giải cứu đích thực và cụ thể đối với mình, như điều chắc bạn đã nhận thấy! Nhưng tôi còn muốn hiểu biết nhiều hơn về Thượng Đế, và vui lòng quy theo bất cứ tôn giáo nào, với điều kiện đó là tôn giáo đem mình tới gần Thượng Đế nhất! Chính đạo Công giáo là tôn giáo tôi quy theo, và những gì tôi thuật lại về sự quy đạo đó phần nào là những lời chứng đặc biệt cho tôn giáo đó.

Trong Subud chỉ việc gọi điện thoại cho Thượng Đế (muốn được vậy phải được khai mở cho latihan) và quy thuận Thượng Đế, để Thượng Đế nắm giữ lấy mình, đúng nơi mình đã tới trong đời mình, với những vấn đề, thắc mắc và khó khăn của mình. Thượng Đế sẽ dắt chúng ta tới nơi mình phải đến, để đạt được sự phát triển của bản thể mình, bởi sự chiến thắng vĩ đại nhất của Thượng Đế là sự đứng vững và phát triển của con người!

Con đường tơi đó không y như nhau cho mỗi người, và không luôn dễ đi! Thực vậy, đôi khi phải bám chặt vào. Nhưng nếu chúng ta chấp nhận (không phải ai cũng muốn chấp nhận!) thì Thượng Đế sẽ tạo cho chúng ta năng lực tới đó. Tôi có thể bàn đôi điều về chuyện này, bởi con đường tôi đi là chấp nhận những gì sẽ xảy ra cho mình, những điều vả lại đã xảy ra dù mình có vào Subud hay không. Tức là chấp nhận mất mát tất cả những của cải vật chất của mình, những lý lẽ cho cuộc sống mình: hai công ty mà tôi quản lý, nghề nghiệp bảo hiểm tài chánh, căn hộ ở Corse, những đồ đạc và cuối cùng là sức khỏe mình (ngày 15 tháng Giêng năm 2001 tôi bị xuất huyết não khiến bị chứng liệt nửa người bên trái, điều tôi vẫn còn bị cho tới nay và là sự tái phát của những gì mình bị từ hồi nhỏ). Ngược lại, tôi được đoàn tụ với tất cả gia đình mình, với các anh chị em ruột thịt, anh em họ hàng mình: gia đình tôi được bền vững thay vì đáng lý ra đã bị sụp đổ. Thượng Đế đã làm cho tôi cảm thấy vui sướng và được an lành một cách hết sức kì diệu, và tôi tin chắc là mọi việc hiện nay đều nắm dưới sự che chở cao cả của Thượng Đế, dù cho bất cứ gì xảy ra. Tôi biết là mình sẽ còn rất nhiều vấn đề cho tới cuối đời mình! Khi đọc những lời chứng của tôi, người ta có thể nói latihan thực ra đã không giải quyết các vấn đề, mà còn làm cho dai dẳng thêm, hay tệ hại hơn, mặc dù cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp!

Về phần mình, sau khi trải qua tất cả những gì mình đã trải qua, tôi sâu sắc tin tưởng rằng không phải là mình tập latihan mà khiến cho bị những phiền phức đó! Dù sao thì những chuyện đó đã xảy ra, những sự phiền phức đó, có lẽ theo một cách khác hay tại những nơi khác, có lẽ trong kiếp sau...Nhưng những điều đó sẽ không mất đi như vậy, một cách khơi khơi...

Vai trò của latihan trong tất cả những chuyện đó là gì? Latihan khiến tôi hiểu biết, chấp nhận và chế ngự được tất cả những đau khổ bùng nổ nơi mình, như sự nhả nham thạch của một ngọn núi lửa, bởi tôi bị căng thẳng kinh khủng. Latihan khiến tôi hiểu biết, lèo lái, chế ngự, biến đổi những gì phải biến đổi nơi mình. Nếu ban đầu thấy latihan hình như là nguyên nhân những đau khổ của mình, thì ngay sau đó tôi hiểu được đó là một nguồn trợ lực vô cùng hữu hiệu, khiến cười thay vì khóc, yêu đời xua đuổi tất cả những ý nghĩ bệnh hoạn, có triển vọng hạnh phúc làm cho tươi cười chịu đựng mọi chuyện mà không phải cố gắng! Như vậy không là kì diệu hay sao? Đấy, một cách cụ thể, đó là sự biểu hiện của latihan đối với tôi.

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ