Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Học cách tin cậy Thượng Đế, đức tin ở Thượng Đế

Tôi bắt đầu chán nản và đức tin ở quyền năng Thượng Đế của mình bị lung lay nhiều. Tôi cảm thấy bị đưa đẩy tới mọi chiều. Tôi tự nói với mình vật chất là vật chất, chẳng ai làm gì được, chỉ xảy ra cái lô-gích của các sự việc, và cũng chỉ sự may rủi là thay đổi được các sự việc. Còn Thượng Đế thì chắc chắn cũng sẽ chẳng làm gì, vì ở một nơi quá cao, quá xa xôi và không muốn mất thì giờ với loài người thảm hại, lũ nô lệ của vật chất. Tôi tin chắc những gì phải đến sẽ đến, và cầu nguyện cũng không giúp được gì. Điều tôi không ý thức được là mình đã bị ảnh hưởng của một trong những giáo viên trung cấp mà mình rất kính mến. Ông kể cho tôi chuyện những thổ dân Châu Mỹ múa may cúng bái thần mưa để được mưa, và tất nhiên họ chẳng được gì hết. Là một người có đầu óc chống giáo quyền, ông so việc đó với những linh mục Công giáo yêu cầu các con chiên đi hành hương hay cầu nguyện để được cái gì đó của một thần linh chỉ là giả thuyết! Hồi đó chuyện lố bịch đó đã khiến tôi cười, nhưng dù sao tôi cũng tự hỏi tại sao Chúa GiêXu đã chấp thuận những cầu xin của mình, khi mình bị những sức mạnh ma quái công kích. Điều tôi không ý thức được là mình đã bước vào cái chu trình quỷ quyệt của sự hoài nghi, một chu trình có lợi cho tất cả những gì liên quan tới khoa học, nhưng lại có hại cho tất cả những gì liên quan tới đức tin.

Một buổi tối nọ, trong lúc đang tập latihan, tôi đột ngột thấy mình đứng trên hai ngọn núi rất lớn, mỗi chân đặt trên đỉnh những ngọn núi đó, những đỉnh vừa y chang khổ đế giầy. Nói cách khác, tôi không thể bước đi mà không bị rơi xuống chỗ trống không, điều tôi nhận thấy hết sức rõ rệt khi hơi cúi xuống nhìn. Chỗ trống không đó thật kinh khiếp: tôi không nhìn thấy ngay cả đáy của nó có lẽ khoảng 3 tới 4 ngàn mét, tối thiểu là vậy! Tôi tự hỏi không biết mình sẽ làm gì, rồi chợt nhớ lại là mình đang tập latihan trong một căn phòng, nên sẽ không hề hấn gì, nhưng chuyện đó thì tôi không chắc. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng nói (bạn đừng hỏi làm sao tôi biết được, tôi chẳng biết gì hết, nhưng lại biết được một cách chắc chắn), tôi biết đó là của một thiên thần, tiếng nói đó lệnh cho tôi: ''bước tới''. ''Thật ngu ngốc'', tôi đáp, ''nếu bước tới, tôi sẽ rớt xuống, và nếu rớt xuống, với cái chiều sâu này, tôi sẽ phải chết, và tôi không muốn chết.'' ''Bước tới,'' tiếng nói đó ra lệnh cho tôi lần thứ hai. ''Thật khôi hài,'' tôi đáp, ''như vậy là tự sát, với cái khoảng trống này!'' Nhưng lần thứ ba, một cách rất độc đoán, tiếng nói đó ra lệnh cho tôi: ''Bước tới!'' Tôi biết là mình đang tập latihan trong một căn phòng, mình đang đi đứng trên một tấm thảm, nhưng cái khoảng trống đó có thật đến nỗi khiến tôi run sợ vô cùng. Tôi cảm thấy đau xé và điều đó khiến tôi đủ can đảm tiến tới một bước. Thật kinh ngạc, ngọn núi cũng tiến theo, theo đó đỉnh núi luôn nằm trước đế giầy! Tôi tiếp tục đi tới, trong khi vui cười về nỗi sợ của mình. Tôi bắt đầu nhận biết được sự tin cậy Thượng Đế là có đức tin ở lời nói của Thượng Đế. Tôi lấy vài lời trong kinh Phúc Âm của Chúa GiêXu làm trắc nghiệm. Bạn sẽ ngạc nhiêu nếu tôi nói những lời đó chưa từng lừa dối tôi? Điều duy nhất có thể giảm bớt hiệu lực của những lời nói đó luôn là sự hoài nghi của tôi. Thượng Đế không muốn chúng ta hoài nghi những lời nói của Thượng Đế, nhưng chúng ta yếu đuối, tối thiểu là cá nhân tôi, tới nỗi ngay cả cái chứng nghiệm đó cũng không khiến tôi có sự can đảm đáng lí phải có. Tôi luôn hoài nghi tất cả, 'cổ tơi cứng đơ', như Thánh Kinh đã nói. Điều duy nhất mà tôi không hoài nghi là Thượng Đế không bao giờ bỏ mặc chúng ta, mặc dù những yếu đuối của chúng ta. Tôi thấy như vậy là mình được an ủi rất nhiều!

Tôi vừa mới đọc cuốn tiểu thuyết làm mình say mê là Tên của đóa Hoa Hồng [Le Nom de la Rose hay The Name of the Rose, tiểu thuyết dịch ra nhiều thứ tiếng, có cả tiếng Việt, của nhà văn Italy Umberto Ecco và quay thành phim với vai chính là Sean Connery], một loại tiểu thuyết trinh thám thời trung cổ. Khi hay biết tiểu thuyết đó được đưa lên màn ảnh, tôi rất muốn đi coi phim đó. Trong vụ này có một điều chưa từng xảy ra cho tôi, và có lẽ cũng sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Ngay khi tôi ngồi ngay ngắn trên ghế trong rạp chiếu phim và phim bắt đầu chiếu, tôi cảm thấy latihan nơi mình, và đột nhiên không còn thấy mình trong phòng, mà là trên màn ảnh. Kìa, mình không là nhân vật chính, trái lại là khác! Tôi chỉ là một thầy tu nhỏ bé không có gì đặc biệt cho cốt truyện, một trong những thầy tu phải giết chết con lợn. Tôi thực sự đang trong nơi gì như hang động đó, và trông thấy con thú đáng thương đang kêu gào đó biết nó sẽ bị giết chết. Tôi trông thấy mọi việc trong ba chiều, như trong đời sống có thật. Nói cách khác, tôi hoàn toàn sống qua những gì đang xảy ra trên màn ảnh, và đó không còn là màn ảnh nữa, mà là thực tại. Tôi thực sự là một thầy tu thời trung cổ đang sống trong một tu viện thời trung cổ, và tất cả những gì khác đều biến mất: màn ảnh, phòng ngồi xem phim, khán giả.

Nơi đây, tôi là chứng nhân của những chuyện kinh khiếp! Là một thầy tu, tôi ghê rợn chứng kiến giữa những buổi lễ và cầu nguyện cuộc truy lùng những người đàn bà bị coi là phù thủy, sự giam bắt và kết án một thầy tu đáng thương nhưng xấu xí, cùng với một cô bé cũng đáng thương khác, một cô gái rất đáng thương và hòan toàn vô tội mà người ta coi là tay sai của Quỷ Vương. Họ bị một quan tòa dị giáo ác ôn, tự cao tự đại, xử phạt thiêu sống. Tôi kinh hoàng khiếp vía, tâm hồn thầy tu của tôi phẫn nộ vì sự bất công đó, tôi vội vã cầu xin Chúa tối thiểu cũng phải cứu mạng cô bé. Nhưng tôi hoài nghi, tuy biết được (một cách thần bí như thế nào?) mọi chuyện sẽ tốt đẹp cho cô, bởi đã đọc cốt truyện. Nhưng tôi vẫn hoài nghi vô cùng. Thậm chí tôi còn diễu cợt nhìn cảnh gã thiếu niên, đệ tử của nhân vật chính, cầu xin Đức Mẹ cứu mạng cô gái vì si mê cô.

Điều phi thường (tôi xin được nhấn mạnh điểm này) là tôi biết một cách chắc chắn trong tiềm thức mình cô bé sẽ được cứu mạng vì đã đọc điều đó trong truyện. Nhưng trong cuộc đời của một thầy tu mà mình dữ dội trải qua, trong cái thế kỉ nhiễu nhương đó, tôi hoài nghi tất cả, kể cả những lời nói của Phúc Âm. Tôi tự nói với mình là chẳng có gì còn có thể cứu sống cô bé, mọi việc đã sắp xếp một cách hoàn toàn lô-gích, những gì sẽ xảy ra không thể cứu vãn được, không thể cứu vãn một cách toán học. Cầu nguyện là mê tín dị đoan và chẳng giúp ích được gì, bởi dù sao thì lão quan tòa dị giáo cũng đã thắng cuộc và cô bé sẽ phải chết vì bị thiêu sống. Là một thầy tu, tôi rõ rệt biết được đáng lí ra mình phải tin tưởng nhiều hơn, bởi biết được kết cục cốt truyện. Nhưng sự hoài nghi lại mạnh hơn. Vậy nên, khi trong phần cuối phim dự cảnh cô bé được cứu thoát và lão quan tòa dị giáo bị chết, ngực bị một cây cọc đâm xuyên qua, tôi vui mừng vô cùng nhưng đồng thời cũng phải xấu hổ vì mình đã hoài nghi...Tôi sững sờ thấy mình đang ngồi trong phòng một rạp xi-nê, trong đó các khán giả đang bước ra ngoài phòng. Ấy thế mà không đầy hai phút tôi đã là một thầy tu ăn mặc vải len thô trong những khu vườn của một tu viện thời trung cổ! Thế nên, khi người bạn đi cùng tôi coi phim hỏi tôi thấy phim đó thế nào, tôi đã mất một chút thời gian mới trả lời được là ''thật phi thường,'' bởi tôi đã phải sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu óc mình để trở về lại cái thế kỉ này.

Cái chứng nghiệm trải qua không chỉ trong tinh thần mà còn trong xác thịt đó với tôi là một bài học phi thường về đức tin và cách xử sự của mình. Sau vụ đó, tôi có thể hành động khá hơn theo đức tin, điều khiến vài người nói với tôi (thật khôi hài!): ''Đức tin anh thật phi thường!'' Tôi hoàn toàn chối cãi điều đó nhưng họ cho như vậy là khiêm nhượng. Nhưng làm sao giải thích được những chứng nghiệm tâm linh?

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ