Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Một thời kì của sự thần bí

Sau đó là một thời kì thần bí trong đó có những trắc nghiệm dưới đây.

Tôi còn nhớ tới lúc mới vào Subud mình đã thắc mắc nhiều về việc đạo nào là chân đạo, đạo Công giáo hay đạo Hồi. Tôi quyết định 'tự mình' làm trắc nghiệm về chuyện đó. Tôi đặt câu hỏi: ''Đạo Công giáo có hay không là chân đạo?'' Tôi nhận được một cái CÓ thật vang động. Trước khi trắc nghiệm về đạo Hồi, tôi tự nói với mình: ''Đặt một câu hỏi như vậy đạo Hồi sẽ nhận một cái tát mặt khiến ghét!'' Tôi hỏi: ''Đạo Hồi có hay không là chân đạo?'' Điều khiến tôi rất ngạc nhiên là mình cũng nhận được một cái CÓ vang động. Sửng sốt, tôi tự hỏi làm sao có thể như vậy được, bởi đạo này coi Chúa GiêXu là Thượng Đế, đạo kia thì không. Tôi đang suy tư thì chợt nghe thấy trong đầu óc mình: ''Cứ kiên nhẫn. Sau này sẽ hiểu.''Thực vậy, một vài năm sau tôi được giải đáp. Sự giải đáp đó rất cá biệt. Nó không những tùy thuộc môi trường xã hội, di sản văn hóa của xã hội, nền giáo dục của mình, mà còn luôn cả tính khí, trí tuệ, sự tiến hóa tâm linh và thế giới quan của mình. Nhất là Thượng Đế không muốn mất đi bất cứ đứa con nào của mình bằng cách khiến chúng công phẫn, chẳng hạn như cho đứa con Thiên Chúa giáo biết ''Giáo Hội đã bày vẽ ra chuyện đó, Đức Ki Tô không phải là Thượng Đế,'' hay cho đứa con Hồi giáo hay ''Kinh Coran do con người viết ra. Ta không thể bảo đảm đó là chân lí.'' Với tôi, Subud đã khiến tôi hoàn toàn tin tưởng đạo Công giáo, khiến một người sinh ra là người Công giáo, học biết của cha mẹ mình đức tin ở Chúa GiêXu, thành một người chấp nhận toàn bộ những giáo điều của đạo Công giáo. Những người khác đi theo những con đường khác, những tín ngưỡng khác. Điều quan trọng với Thượng Đế là mỗi con đường đều dẫn tới Thượng Đế. Chúng ta không bao giờ được quên điều này là mình không luôn vui lòng tiếp nhận CHÂN LÍ, bởi mình là tù nhân những thành kiến của mình. Chúa GiêXu đã nói rất đúng: ''chân lí khiến các anh chị em được tự do.'' Nhưng chúng ta cũng phải muốn được tự do, tự do không bị nhốt trong những ngục tù của lòng mình.

Nhân vụ đó Thượng Đế cũng dạy cho tôi biết về sự 'khoan dung', tức là sự tự do của người khác, về sự việc Subud không đến trần gian để cho hay đạo nào là chân đạo, mà để đem lại hòa khí cho mọi người và những đạo mà họ theo, khiến mọi người có thể trở về với Thượng Đế. Thế nên, tôi không bao giờ cho phép mình trong Subud nhiệt tình lôi kéo thiên hạ vào đạo Công giáo, như mình có thể làm ngoài Subud. Nếu là vậy thì điều đó chứng tỏ tôi kiêu ngạo và thiếu đức tin, bằng cách coi mình tài cán hơn Thượng Đế, bởi trong Subud Thượng Đế đích thân dẫn dắt mỗi người đến nơi Ngài. Anh Pierre, hội trưởng hiện nay của Subud Pháp, đã nói rất đúng là chúng ta phải tiếp tục hoạt động cho sự tốt đẹp của Subud, bằng cách không chỉ tranh đấu cho những điều tích cực, mà còn phải tin cậy Thượng Đế qua lối hành xử của chính mình để dẹp bỏ được những đá sỏi cản trở mình trên con đường tới Thượng Đế.

Nhưng là một kẻ cứng đầu cứng cổ nên đôi khi tôi vẫn còn đặt nhiều câu hỏi về chân lí: ''chân lí không thể đúng với người này và sai với người kia...'' Nên trong một buổi latihan nọ, Thượng Đế cho tôi thấy một quả cầu sáng rực, với những ánh lửa lấp lánh trên các tấm gương nhỏ bé lắp trên diện tích của nó. Trong đầu óc mình, tôi nghe thấy điều này: ''Cái chân lí của ngươi, hay đúng ra điều mà ngươi hiểu được, là cái này.'' Một ngón tay chỉ vào một tấm gương nhỏ xíu lấp lánh. Kế đến, tôi còn nghe thấy: ''cái chân lí, hay đúng ra điều mà kẻ đã sôi nổi tranh luận với ngươi hiểu được, là cái này.'' Ngón tay đó chỉ cho tôi thấy một tấm gương nhỏ bé lấp lánh khác, tương tự cái của tôi, nhưng tại một nơi đối diện nơi tôi của quả cầu. Cuối cùng tôi nghe thấy: ''Hai chân lí đó là thành phần của Chân Lí.'' Sự giải đáp đó đối với tôi rất minh bạch. Mỗi người chúng ta, trong đáy lòng mình, là thành phần của Chân Lí. Nhưng về cái CHÂN LÍ thuộc những giáo lí của các tôn giáo thì chúng ta phải giải thoát mình khỏi những ngục tù của lòng mình để có thể nhận được CHÂN LÍ của Thượng Đế.

Những giải đáp khác nhau đó khiến tôi vui sướng, những điều có thể hiển nhiên với vài người. Một hôm nọ trong lúc đang đi dạo trong rừng Meudn, tôi tạ ơn Thượng Đế đã tặng latihan cho thế giới, và nghĩ điều này sẽ tốt đẹp nếu các chính khách của chúng là người Subud. Trong đầu óc mình tôi nghe thấy rất rõ câu nói này: ''Thế giới sẽ ra sao nếu Thượng Đế nhúng tay vào?'' Tức khắc tôi cảm thấy vui sướng, một tình trạng hòa bình toàn diện, một sự hạnh phúc hoàn toàn. Không còn chiến tranh, những tiếng gào khóc, những kẻ vô tội chết vô nghĩa. Nhưng cũng không còn người nghèo, một sự sung túc lấp đầy tất cả những chỗ trống, sự sung túc tiền bạc và tình thương. Như có thiên đàng trên trần gian! Tôi vừa đi vừa nhảy nhót vì vui sướng. May mà không ai trông thấy mình. Người ta sẽ cho tôi là một thằng khùng. Cũng ngay lúc đó, tiếng nói đó khiến nghe thấy: ''Cuộc sống nơi trần thế sẽ ra sao, nếu loài người, nhân danh Thượng Đế, nhúng tay vào?'' Tức thì tôi trông thấy một đám mây đen tối rất lớn của sự hãi hùng, hận thù và chiến tranh, của những tiếng gào thét, của sự bất công và đói khổ, xâm chiếm bầu trời. Tôi đứng lại, sững sờ vì những hình ảnh của sự chết chóc đó, và nhớ lại sự linh thị của mình, lúc 8 tuổi tại đảo Corse tháng 9 năm 1939, khi tôi đứng trước cửa nhà mình là lúc bố tôi kêu la: ''Đã tuyên chiến!'' Tôi trông thấy một đám mây đen rất lớn tiến tới trên bầu trời màu xanh sáng rực của vùng Luri. Một đám mây đầy những triệu chứng không tốt lành khiến tôi kinh hãi đứng đờ ra tại chỗ. Với những ý nghĩ của một đứa bé, tôi thấy cái tên của Hitler trùng hợp một cách kì lạ với tên của Quỷ Vương là Luzifer.

Sự sánh đôi của hai cái tên đó khiến tôi lo ngại bối rối rất lâu: đó là sự lẫn lộn giữa thiện và ác, việc muốn làm điều thiện bằng cách làm điều ác, như muốn làm điều ác bằng cách kế hoạch hóa và toàn cầu hóa nó. Điều đó cho thấy con người không thể tự mình thoát nạn nhưng lại tin chính mình là Thượng Đế! Các sự cố đã xác minh cái cảm tưởng đó: sự sụp đổ của các ý thức hệ, đặc biệt của cộng sản, nhiều vấn đề hiểm nghèo và tội lỗi đã được tra xét lại; con người cuồng nhiệt tìm hiểu sự việc mình sống để làm gì; sự gia tăng của những môn phái trong đó các môn đồ không là những kẻ ngu dốt thiếu văn hóa, mà là những cán bộ cao cấp, những nhà nghiên cứu khoa học, những kĩ sư và y sĩ; vấn đề vai trò của tôn giáo và ảnh hưởng của nó trong đời sống hằng ngày cũng được tra xét lại.

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ