Header image
 
 

Một người Công giáo trong Subud

Minh Thần dịch 2017
   
Nguyên tác Un Catholique en Subud của Jacques Vincenti

 
     
 
 
Mục lục
 01 - Lời nói đầu
 02- Latihan đích thực là gì
   a - Khám phá Latihan
   b - Học cách tin cậy Thượng Đế,
        đức tin ở Thượng Đế
   c - Học cách luôn yêu đời
   d - Học cách hy vọng
 03 - Những khía cạnh phụ thuộc của latihan
   a - Trắc nghiệm
   b - Một thời kì của sự thần bí
   c - Những dụng cụ khác của Thượng Đế
   d - Gặp Bapak ở London, ...
 04 - Lời nói cuối
 

 

 

Học cách luôn yêu đời

Có một thời kì trong đó với tôi mọi chuyện đều không được tốt đẹp về mặt nghề nghiệp. Không phải là vì các khóa học không được như ý; trái lại, mọi chuyện đều tốt đẹp. Các sản phẩm đảo Corse bắt đầu bán được rất chạy. Nhưng có những vấn đề tài chánh rất đáng ngại, và bởi có nhiệm vụ quản lý nên tôi biết đích xác những gì phải làm khiến chịu một số những thiệt thòi. Nhưng tôi sợ những phản ứng của bà xã mình, một người có nhiều tính tốt, nhưng không hiểu chút gì về việc thế nào là có đầu óc kinh doanh. Tôi đã không phản ứng kịp như điều đáng lý phải làm, và chẳng bao lâu tình hình trở nên trầm trọng, lôi kéo theo một lô những vấn đề đã liệu trước.

Bị kẹt giữa tình trạng thấy mình có tội và tình trạng đã không làm gì, tôi đến nhờ những nhà doanh nghiệp là hội viên Subud giúp mình về mặt tinh thần, và biết đâu chừng, kể cả tài chánh. Tôi gặp một hội viên nọ nói rằng anh thông cảm tình trạng của tôi nếu anh bị như tôi, điều khiến tôi chán ngán. Anh cũng nói rằng đáng lí ra tôi phải được sự hương dẫn của latihan để thành công và phát triển, và nếu không là vậy thì đó là lỗi tôi, bởi tôi đã không tập latihan đúng cách, không quy thuận Thượng Đế trong lúc tập và đã coi những ham muốn của mình là thực tại. Anh còn nói rằng trong hoàn cảnh đó anh chẳng muốn làm gì hết, và khi nghe tôi nói về những vấn đề của tôi, anh có ý muốn giúp tôi, ngay cả về mặt tài chánh, bởi những kinh doanh của tôi có thể có triển vọng. Nhưng trong hoàn cảnh đó thì chắc chắn anh sẽ không làm gì!

Tôi đang chết chìm, tôi kêu gào cho người ta giúp mình, yêu cầu được trợ giúp tối thiểu về mặt tinh thần, nhưng thay vì vậy anh đã làm cho tôi chìm sâu hơn! Tôi từ biệt, đã kêu gào cho anh nghe, trong lòng thấy thật nhục nhã và tuyệt vọng. Về tới nhà tôi thấy chỉ có tự tử là giải pháp duy nhất. Điều độc nhất khiến tôi không lập tức thi hành việc đó là tôi ý thức được sự việc mình sẽ đặt những người thân của mình trong một tình trạng tệ hơn hiện nay. Chuyện đó thì tôi không muốn. Tôi còn nhớ là mình đã đi trên con đường Rue du Canada gần nhà mình, đã kêu gào cho Thượng Đế nghe thấy nỗi tuyệt vọng của mình, thú nhận mình là một kẻ bất tài không đáng sống, cầu xin Thượng Đế giúp mình, kéo mình ra khỏi ngõ cụt, bởi một kẻ là con số không như tôi, một con số không được các anh em Subud của mình xác nhận, không thấy có bất cứ lối thoát nào. Nếu có một lối thoát thì tôi cũng không thể dùng được, bởi mình là một con số không quá tệ.

Tất cả trở nên đen tối chung quanh tôi, tôi đắm chìm trong một nỗi tuyệt vọng không đáy gần sự điên loạn. ''Tôi không muốn sống nữa trong tình trạng này, xin Chúa cho con chết, cho con chết khiến cuối cùng mọi chuyện được kết thúc...'' Tôi tự nói với mình bởi không có ai ngoài đường phố, tôi sẽ đi tập latihan, dù latihan mình tồi tệ, mặc kệ những kẻ sẽ gặp mình! Trong latihan tôi đã cười như điên một cách không thể ngăn lại được, và như vậy tối thiểu là nửa tiếng đồng hồ. Tôi chưa từng cười như vậy trong đời mình. Khi cuối cùng ngưng cười, tôi cảm thấy tuyệt vời, tráng kiện, kiên quyết, sẵn sàng chiến đấu và thấy được nhiều lối thoát!!!

Tôi đã gào thét (đừng quên tôi là người miền Nam) gọi Thượng Đế để bày tỏ sự biết ơn và kính yêu của mình. Tôi tự nói với mình là mình có thể tiếp tục tập latihan, và sẽ không để cho bất cứ ai được quyền phán xét mình, ngoại trừ Thượng Đế. Bạn mà biết được tôi đã cảm thấy tuyệt vời như thế nào! Chỉ việc nghĩ tới lúc mình đã cười như điên, tôi lại phải cười. Kể từ lúc đó, tôi đã có những latihan khiến mình cười nhiều.

Tôi yêu đời trở lại nhưng luôn có những vấn đề tài chánh, đến nỗi việc đi uống một ly cà phê là một sự xa hoa mà tôi không thể đài thọ cho mình. Bà xã tôi khó chịu đựng được tình trạng đó, và việc tôi đi dự Hội nghị Quốc gia là điều không thể thực hiện được. Raouf nói là Subud gánh vác những chuyện đó, như trường hợp của tôi, và tôi đã lợi dụng điều đó nhưng luôn thấy rất ái ngại.

Tôi còn nhớ tới việc có lần mình đã điện thoại cho một nhân vật nọ có trách nhiệm trong Subud hồi đó, một người rất nhã nhặn. Anh nói với tôi là đừng ngần ngại gì hết về những vấn đề tài chánh; tôi cứ việc nói thẳng với anh về chuyện đó nếu gặp khó khăn. Chuyện đó tôi đã làm, một khoảng thời gian sau. Nhưng ôi thôi, thật ngạc nhiên, tôi đã bị chính nhân vật đó trách mắng. Anh xác định là chính anh cũng có vấn đề, anh không muốn làm phiền bất cứ ai về những chuyện của mình và yêu cầu tôi đi chỗ khác chơi. Lối ăn nói bất ngờ đó của anh khiến tôi sững sờ tới nỗi mình đã phải lắp bắp mơ hồ xin lỗi và vội vã đặt điện thoại xuống. Nhưng tình trạng tôi hồi đó khiến tôi trở nên quá đa cảm: tôi thấy nhục nhã vô cùng, bị sốc và cay cú vì những lời nói của anh. Tôi cảm thấy bị hất hủi bởi những người mà mình trọng vọng, những kẻ đáng lí ra phải nâng đỡ mình.

Điều xui xẻo nhất là bởi đã bảo lãnh những món nợ của hai kinh doanh của mình, nên tôi có những vấn đề trầm trọng với các nhân viên chấp hành của tòa án. Vợ chồng tôi luôn trong tình trạng chiến tranh: chúng tôi cãi lộn về những chuyện chẳng đáng gì. Thực vậy, cuộc sống đối với bà xã tôi không dễ thở chút nào. Tôi cảm thấy mình rất có tội về tình trạng đó. Đồng thời tôi cũng rất cần có tình thương, nhưng không còn được các anh em Subud của mình trọng vọng. Tôi cảm thấy mình đang dần dần tụt xuống một tình trạng chán nản thất vọng mới! Như một đứa con nít, tôi lại cầu xin Thượng Đế cứu giúp mình, trong khi hoàn toàn ý thức được mình đang cư xử như một thằng ranh con, chứ không như người lớn, một người lớn hơn 50 tuổi đầu. Nhận thấy điều đó khiến tôi bệnh hoạn và dễ bị tổn thương hơn, và việc mình bị vị có trách nhiệm nói trên trong Subud phang cho một cú điếng người xác nhận cái cảm nghĩ tôi quả thực là một thằng tồi, một người lớn chưa trưởng thành, nói cho đúng là một thằng ranh con bê bối mà người ta phải quở mắng để nó ý thức được lối hành xử vô trách nhiệm của nó. Tất cả các ý nghĩ tôi đều u ám; tôi nhớ là mình đã đi ngang qua những xe tang và tự nói với mình là những kẻ nằm trong đó thật có phước, mình cũng muốn được như họ!

Lúc đó tôi cũng đang đi trên đường Rue du Canada, và bởi chỉ có một mình nên tôi quyết định làm một latihan và cầu xin Thưng Đế cho được yên lặng. Linh hồn tôi như một vải lau nhà đầy nước mắt, bẩn thỉu vì những ý nghĩ hắc ám. Tôi còn nhớ là mình đã nhắm mắt và đặt mình trong lòng Chúa GiêXu như lúc còn bé, bởi tôi đã thành trở lại một thằng ranh con bê bối. Tuy làm như vậy là lố bịch vì tuổi tác mình, nhưng tôi đã đi tìm những mơn trớn dịu dàng như khi còn bé với bố mẹ mình hay với chị u em Thị Ba. Đột nhiên tôi cảm thấy một tình thương phi thường bao quanh mình, một tình thương bao quanh mà không đòi hỏi gì, một tình thương miễn phí và toàn diện: tôi cảm thấy trong thể chất, trong xác thịt mình. Tôi thấy như mình đang nơi trung tâm một kén tằm, rất ấm cúng, nơi trung tâm một kén tằm đích thực của tình thương! Tình thương đó tôi rất cần; đó là thứ nước uống của sự sống mà Chúa GiêXu đã nói tới: tôi khoái trá uống và sau một lúc được hoàn toàn no nê tình thương. Là cầu nguyện latihan đã cho tôi cái cảm giác no nê, nhưng là tình thương thì chưa bao giờ. Làm sao giải thích được những gì tôi đã cảm giác trong lúc đó? Điều đó khó diễn tả được, nhưng những kết quả của cái tình thương không đòi hỏi gì, không muốn được đền đáp lại đó, khiến tôi kiên quyết, vui vẻ yêu đời, sẵn sàng đối phó những khó khăn của cuộc sống và tha thứ cho những kẻ đã xúc phạm mình, bởi tôi cảm thấy chính họ cũng gặp khó khăn và không hề có ý làm hại mình. Nếu biết được thì chắc họ cũng đã xin lỗi vì đã đặt tôi vào tình trạng đó.

Thượng Đế đã dạy tôi hiểu được tình thương là hiểu biết được tất cả, tha thứ cho tất cả mà không thấy khó khăn, xây dựng lại tất cả và tươi cười yêu đời! Đời người sẽ tiếp diễn nhân danh tình thương, một sự yêu đời mới mẻ, nhân danh thánh lễ và sự vĩnh hằng!

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ