Header image
 
 

Chứng nghiệm

Diễm Phúc dịch 2017

 
     
 
 
Mục lục
Tập 1
Tập 2
  01 - Khiêu vũ trong latihan
  02 - Chứng nghiệm chưa trọn vẹn
  03 - Một Latihan tuyệt vời nhất...
  04 - Bị đóng đinh trên thánh giá
  05 - Cột ánh sáng
  06 - Lập ý trước khi nhịn chay
  07 - Pho tượng Phật có đôi mắt bằng ngọc bích
  08 - "Công việc do Thượng Đế giao phó"
  09 - Tên Subud - Tên Subud hàm ý gì?
  10 - Latihan ở trên thiên đàng
  11 - Ria – Con gái đầu lòng của chúng tôi
  12 - Bima – Con trai thứ hai của chúng tôi
  13 - Thánh linh trong mùa Giáng Sinh
  14 - Lần đầu tiên tôi gặp Subud
  15 - Trải nghiệm cận tử
  16 - Ân huệ
  17 - “Trong Subud không có bí mật”
  18 - “Cứ ngồi yên một chỗ”
  19 - Một tình huống khó xử
  20 - Một thiên thần đến chào tạm biệt
  21 - Các thiên thần giúp tôi ...
  22 - Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiên thần
  23 - Các thiên thần đến giúp người hấp hối
  24 - Gặp thiên thần khi bị tông xe
  25 - Các thiên thần có mặt đông hơn
  26 - Những lời nói tác động đến latihan
  27 - Khai mở đúng lúc - Hồ sơ định mệnh
  28 - Cánh diều trong mơ - Làm theo chỉ dẫn
  29 - Đôi mắt của Bapak
  30 - Tìm nhà
Tập 3
 

 

 

Chứng nghiệm chưa trọn vẹn

Vào một buổi sáng sớm năm 1978, tôi đã giật mình thức giấc vì một cảm giác làm cả thân thể tôi rung lắc dữ dội, lúc đầu tôi tưởng đó là một trận động đất. Khi tôi mở mắt ra, đầu tiên tôi nhìn thấy khối sáng đầu tiên xuyên thủng màn đêm đen tối. Toàn thân tôi vẫn còn đang lắc lư theo nhịp rung động của quả đất và ngôi nhà, khi đó bỗng dưng tôi chú ý thấy trong khối sáng hạ thấp xuống như thế, những tấm màn cửa và đồ đạc khác trong phòng không hề bị rung lắc hay dịch chuyển gì cả. Khi tôi nhấc đầu lên và nhìn xuống phần thân mình và chân cẳng tôi, tôi thấy thân thể tôi vẫn nằm yên trên giường, không xê dịch chút nào. Tôi bị bấn loạn một lúc rồi sau đó nhận ra là sự rung động mạnh mà mình cảm nhận được đến từ bên trong bản ngã của chính mình. Cường độ rung động đó tăng mạnh hơn từng giây từng phút, buộc tôi phải buông đầu mình xuống gối trở lại. Bây giờ tôi cảm thấy giống như ai đó đang kéo thật nhanh một sợi dây thừng có đường kính 3 inch (khoảng hơn 7cm) qua cơ thể tôi từ trên đầu xuyên qua thân mình tôi xuống tới chân tôi rồi ra ngoài. Giống như ai đó đang kéo một sợi dây thừng qua hai bàn tay tôi, tôi cảm thấy sự ma sát vào da ram ráp, cảm nhận được lực kéo đó chạy rất mạnh (như là đang rung lắc dữ dội) với tốc độ rất lớn qua người tôi. Bởi vì cường độ của lực kéo này gia tăng, nó "cuốn phăng hết tất cả" những điều mà lúc đầu tôi biết và sợ, để tâm tôi trở nên an tịnh và trí óc tôi cũng an tịnh, sáng suốt và không còn lo lắng, băn khoăn nữa.

Lực chuyển động hay sự rung động dữ dội trong khắp thân thể tôi mạnh quá đến nỗi tôi không còn chút sức lực nào để nhúc nhích. Hơn nữa, tôi không có ý định muốn cử động, tự nhiên cảm thấy mình nên quy thuận theo những gì mình đang trải qua. Nói cách khác, chính latihan mang lại một sự an tịnh bên trong và quy thuận thâm sâu khi latihan đang diễn ra để trí óc tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản, vui lòng chấp nhận và quan sát những gì đang xảy ra với mình. Lúc đó, tôi để ý thấy một khối sáng phía trên tôi, cách tôi một khoảng xa đang chầm chậm tiến gần về phía tôi (hay tôi đang tiến đến gần khối sáng đó?) Khi tôi càng được kéo đến gần khối sáng đó, cảm giác quy thuận của tôi càng tăng mạnh hơn và tôi tự hỏi: "Có phải mình sắp chết không? Phải chăng mình đang trải nghiệm cái chết đang diễn ra?"

Ngay khi tôi có ý nghĩ này thì câu trả lời đã hiện ra trong trí tôi: "Không, không phải con sắp chết đâu bởi vì con chưa làm xong công việc mà con phải làm khi được sinh ra trên thế gian này, và cũng bởi con chưa lo liệu xong cho vợ con của con." Câu trả lời này khiến tôi quá đỗi kinh ngạc, nhằm để đáp lại sự thắc mắc của tôi, những ý trong lời đáp đó không phải là của tôi và lại đến quá rõ ràng và có một uy lực thầm lặng trong trí tôi.

Trong lúc đó, khối sáng ấy và tôi vẫn đang tiến đến gần nhau hơn, khối sáng đó dường như trở nên mạnh hơn và lớn hơn, giống như mặt trời, và cảm giác thanh tịnh trong tôi trở nên thoang thoảng nhẹ nhàng và êm dịu. Cảm giác đó tiếp tục tăng dần lên, sau đó gia tăng hơn nữa để trở thành niềm vui sướng, và tiếp tục lan tỏa và tăng lên đến độ say sưa ngây ngất. Không chỉ dừng lại ở đó, cảm giác ấy tiếp tục tăng lên, cho đến lúc sự say sưa ngây ngất lên đến độ nó trở thành sự đau đớn và vẫn tiếp tục tăng lên nữa. Khối sáng giống như mặt trời ấy thậm chí vẫn đang tiến đến gần tôi hơn, và cơn đau trở nên quá dữ dội đến nỗi lúc bấy giờ tôi há hốc miệng thở hổn hển và gắng sức chịu đựng để quy thuận theo chứng nghiệm này. Đột nhiên, giữa lúc đau đớn tột cùng không còn chịu đựng được nữa, tôi nghe giọng nói của mình cất lên ước ao: "Ôi, Thượng Đế ơi, con không  đủ sức chịu đựng nữa!"

Chứng nghiệm đó chuyển đổi ngay tức thì. Nó không dừng lại hẳn mà chỉ lắng dịu bớt đi, như khi người ta rút chân ra khỏi chân ga xe ô tô. Cường độ mãnh liệt chấm dứt và dần dần tôi trở lại trạng thái bình thường một cách dễ dàng đến khi tôi hoàn toàn ý thức được mình đang nằm trên giường. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy rất an tịnh, và một sự thanh thản êm đềm khác thường. Tôi nằm đó một lúc, quá thích thú mê mẩn đến nỗi không nhúc nhích gì hết và cũng quá say sưa, đắm chìm trong đó đến nỗi chẳng muốn nhúc nhích gì nữa, chỉ tiếp nhận trạng thái phúc lạc và kỳ diệu đang bao trùm lấy tôi.

Thế nhưng tôi cũng ý thức được những cảm nhận khác. Vì sự hiện hữu của tôi trên thế gian này tự nó cũng đã khẳng định lại một lần nữa, thì những ham muốn tầm thường và sự hối tiếc của tâm mình cũng thế. Tôi cảm thấy thất vọng về bản thân mình, vì tôi "biết" chứng nghiệm này về bản chất là một ân phước hay một ân huệ. Phải chăng bằng cách nào đó tôi đã tự mình thả tay để buông rơi hay chào thua trước thử thách này? Tại sao mình lại van xin Thượng Đế để chứng nghiệm đó dừng lại? Tôi sẽ chứng nghiệm được gì nữa nếu tôi có thể vượt qua được cơn đau đó? Làm sao mà một người như tôi có được một chứng nghiệm như thế?

Đối với một người lãng tránh thảo luận về tôn giáo, một người chỉ dám lắng nghe bất cứ khi nào người ta thảo luận về thuyết thần học hoặc Thượng Đế, bởi tôi cảm thấy mình chẳng am hiểu gì hết, tôi cảm thấy không còn cần thiết để xem xét đến những chuyện tâm linh như thế. Không hiểu bằng cách nào đó mà tôi lại hiểu được! Trong một trạng thái đó, suy nghĩ và cảm xúc của tôi sụt giảm đến mức thấp nhất để trở thành những kẻ tôi tớ tận tụy phục vụ cho bản chất con người của tôi, con người đích thực của tôi - con người mới được khám phá này - tôi tự nhiên biết được Thượng Đế và quyền năng của Ngài. Khi tôi được nâng lên để trải nghiệm niềm vui sướng ngọt ngào đến ngất ngây hạnh phúc, tôi biết rằng mình chỉ có thể gọi đó là "niềm tin nguyên thủy rất chắc chắn về sự hiểu biết đó" vì tôi được nâng lên đến một trình độ hay trạng thái cao hơn. Và khi trải nghiệm đó đến hồi đau đớn, tôi cũng biết và đồng thời hiểu rõ nguyên nhân là do tôi còn quá thấp kém, chưa chuẩn bị đủ để hiện hữu ở nơi đó hay cõi giới đó. Tôi hiểu rằng mình cần phát triển tâm linh hơn nữa và cần được thanh lọc cho trong sạch hơn để du hành trong cõi giới đó trong tâm thái thoải mái, dễ chịu.

Cũng có một ý nghĩ tự đến trong tâm trí tôi để giải đáp thắc mắc của tôi rằng có phải tôi đang sắp chết hay không. Cả hai lời nhận xét trong ý nghĩ đó đều không phải là những điều mà trước đây tôi nghĩ về tôn giáo và tâm linh: rằng những việc mà chúng ta phải làm trên thế gian này, và chuyện đáp ứng nhu cầu cuộc sống của gia đình mình vẫn diễn ra sau khi mình chết đi. Tôi ngẫm lại thật sự từ trước đến giờ mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Trước đây, tôi cứ tưởng rằng đời sống tâm linh giống như cuộc sống của một thầy tu hay một hành giả yoga, tất nhiên là phải xa lánh chuyện thế gian, và những mối bận tâm về mặt thế tục không có liên quan gì đến chuyện tâm linh.

Tôi nằm đó với những cảm xúc lẫn lộn.

Con xin cảm tạ Thượng Đế vì đã Ngài ban cho con chứng nghiệm này để giúp con mở mang kiến thức và có niềm tin chắc chắn về một sự sống tuyệt vời hơn mà giờ đây đối với con đó dường như chỉ còn là một tiếng vọng xa xăm. Nhưng tôi cũng cảm thấy bực tức bởi cảm giác thất bại – cảm giác mình đã bỏ cuộc giữa chừng vì đã không thể để cho chứng nghiệm đó diễn ra trọn vẹn đến cùng.

Nguồn: http://remindersofreality.weebly.com/31.html

 

 
     
 
   
  © 2017 góc nhỏ