Header image
 
 

Những khoảnh khắc của sự thật

Minh Thần dịch 2019

 
     
 
 
Mục lục
  Ch01 - Bình minh một thời đại mới
  Ch02 - Tôi được khai mở trong Subud
  Ch03 - Cuộc viêng thăm Paris 1964
  Ch04 - Chiếc taxi màu vàng
  Ch05 - Một tiếng sét đánh
  Ch06 - Đi đứng theo Zikr
  Ch07 - Bệnh tim đầu tiên của Bapak
  Ch08 - Selematan cho John Bennett
  Ch09 - Chiếc váy người Scotland
  Ch10 - Jaga Malam và cây dù bằng vàng
  Ch11 - Ibu Sumari
  Ch12 - Đầu bạn ở đâu?
  Ch13 - Bạn có thể chơi đàn...
  Ch14 - Du hành cùng Bapak
  Ch15 - Bapak mỉm cười
  Ch16 - Kinh Lạy Cha
  Ch17 - Giấc mơ, cái chết và sự chuộc tội
  Ch18 - Nghiệm được Zikr
  Ch19 - Suka Mulia - một nơi chốn đặc biệt
 

 

 

Bình minh một thời đại mới

Chúng ta đang sống trong một thời ki phi thường với những đà chuyển biến nhanh chóng chưa từng thấy, đặc biệt trong lĩnh vực khoa học, công nghệ và truyền thông. Trí óc chúng ta đôi khi bị tràn ngập; chúng ta càng lúc càng khó có thể nối kết với Chân Ngã, và từ đó với Tất Cả những gì hiện hữu, hay như người ta nói, với Thượng Đế, Allah, Brahma, hay theo bất cứ ngôn ngữ nào được dùng để diễn đạt cái không thể diễn đạt.

Khi còn tuổi thanh niên, tôi chỉ lờ mờ nhớ tới sự nối kết đó. Tôi nói là lờ mờ bởi vì hầu như chẳng còn nhớ gì, cái trí óc biện luận và sáng suốt của tôi thì tin là chẳng có gì. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng tôi là niềm ao ước cho sự nối kết được sống lại.

Sự xuất hiện của Bapak tại Coombe Springs tháng 6 1957 được báo trước cho tôi biết cách đó 6 tuần bởi một chứng nghiệm làm tôi thức dậy giữa đêm, điều mà hiện nay tôi nhận biết là sự khai mở cho Tình Thương và Quyền Năng của Thượng Đế. Đột nhiên tôi tỉnh ngủ hẳn, khiến nhận thức được một quả cầu ánh sáng chói lọi phía trên những cánh cửa trước mặt mình. Quả cầu đó trước tiên nhập vào đầu tôi, rồi lấp đầy toàn thân; đồng thời tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc, và như đang ở nơi quê hương đích thực của mình. Tôi thấy tâm mình như đang bành trướng, nhưng lại không thể bành trướng đầy đủ để chứa đựng tất cả. Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình bảo mình tuân theo những gì một người từ phương Đông phải đem tới.

Một vài ngày sau đó, trong lúc đang đi trên một con lộ tôi chợt nhận thấy mình nhảy tung tăng nói: ''Đúng rồi, mình có một linh hồn!'' Tôi thật vui mừng. Một trong những lí do của sự vui mừng là tôi không còn đau buồn nữa vì cái chết của bố mình cách đó 11 năm. Tôi có chứng nghiệm là ông đang ngồi bên cạnh mình để cùng vui với tôi, trong lúc tôi ngồi trong xe điện ngầm ở London.

Bapak Muhammad Subuh Sumohadiwidjojo là Người từ Phương Đông mà tiếng nói của nội tâm cho hay là đang đến. Điều ngạc nhiên là một con người có thể có những chứng nghiệm bao gồm 1000 đêm hầu như không ngủ, trong khi mình được làm cho cử động bởi một thần lực mà sau đó mình hiểu được là do Thượng Đế thông qua Chân Ngã mình. Cái quá trình đó tiếp diễn trong tâm ông, điều ông gọi là latihan kedjiwaan (sự tập luyện của linh hồn)

Cái chứng nghiệm đó có thể truyền qua cho những người khác, nếu họ yêu cầu, qua điều chúng tôi gọi là 'khai mở,' và đó là một sự mầu nhiệm mà ông đã thuật lại trong Tự Truyện của mình.

Những chứng nghiệm của mọi người trong tâm đều khác nhau, tuỳ theo cá tính mình do di truyền, văn hóa, hay những gì khác. Điều chúng tôi dễ nhận biết được hơn là những gì xảy ra cho mình, những chuyện kể cho nhau, và khi kể và nghe từ đáy lòng, chúng tôi cảm thấy gắn liền nhau và quý trọng nhau.

Điều Bapak mong cho chúng tôi được biểu đạt bằng vài lời giản dị: ''Tất cả những gì các bạn hiện nay cần làm là đem ra thực hành,'' và ''tất cả những gì các bạn cần đã có đó từ A tới Z. Latihan là một sự học tập thường trực của chân ngã.''

Tôi thú nhận mình nhiều lần đã phải thất vọng về sự mong ước đó, bởi mình không đủ là một gương mẫu của một người Subud lôi kéo được thiên hạ cho họ thấy được sự mầu nhiệm của latihan. Nghĩ tới chuyện đó và phải ăn nói ra sao thì thật khó xử. Nhưng tôi cũng cố gắng cảm nhận được những gì mình có thể làm để đáp ứng những nhu cầu của người ta, theo cách nào đó tuỳ theo khả năng mình.

Bởi ảnh hưởng của sự giao tiếp đó với linh hồn mình, cùng với những chứng nghiệm của nhiều người chúng tôi, nên tôi coi cái ân huệ mà Bapak đem tới cho nhân loại đó là điều gì na ná như sự tái xuất của Chúa GiêXu. Tôi cảm thấy Bapak hiểu biết mọi việc, có quyền hành với những gì xảy ra, như cái không khí kì diệu và mầu nhiệm chung quanh chúng tôi. Ông là người khiến tôi tôn kính. Ông sửa sai chúng tôi, nhưng cũng nói mình có thể lầm lạc, như chúng tôi, mình không gì hơn là một người dẫn đường tới Quyền Năng của Thượng Đế, của Thánh Linh.

Có lần ông xin chúng tôi tha thứ lúc hết Ramadan. Có ai đó nói ông không cần phải xin tha thứ, thì ông trở nên rất nghiêm nghị nói rằng mình chỉ là một con người nên  có thể lầm lạc. Ông lại xin chúng tôi tha thứ, và đó là điều đã an ủi tôi rất nhiều.

Tuy nhiên, điều chúng tôi chứng kiến ở Coombe là một người đi đứng và ăn nói không như những người chúng tôi đã từng gặp. Ông đi đứng một cách khiến cảm thấy rõ rệt có một sự Hiện Diện. Khi ông nói về những chuyện tâm linh, đó là những gì của một người trực tiếp nói về những kinh nghiệm của mình, chứ không về những gì mình đã học hỏi. Những lời nói của ông có một quầng chân lí thâm thuý, như đã đặt dấu ấn vào chân tâm tôi. Đó là những gì trái hẳn với những lời nói của một người đầy uy tín và thông minh như ông Bennett, một người đã khiến chúng tôi phải phục tùng trong 5 năm qua. Bapak luôn thích nghe chúng tôi nói tới những chứng nghiệm của chúng tôi, hay tới lợi ích của latihan trong đời sống.

Latihan đã thay đổi cuộc sống tôi theo nhiều cách: hiện nay tôi biết mình có quyền sáng suốt lựa chọn. Cái danh sách trong đó có những điều khiến mình khốn khổ và than thân trách phận thì không có là bao, nhưng cái danh sách trong đó là những điều khiến mình hạnh phúc và mang ơn về những gì mình có, thì là rất nhiều!

Tôi cũng hiểu được tại sao mình thấy bất an, lo sợ và buồn phiền: đó chỉ là vì mình không còn tiếp xúc được với với cái Cội Nguồn của Thực Chất trong linh hồn mình nó nối kết với Tất Cả Thực Chất khác. Đó chính là điều làm cho cuộc sống tôi có một hướng đi và ý nghĩa rõ rệt. Chính nhờ cái đó mà tôi có thể thực sự yêu vợ con mình, bạn bè mình, cái cộng đồng của mình và chính mình.

 
     
 
  © 2019 góc nhỏ