Header image
 
 

Nhớ lại những ngày cuối cùng của Bapak

Minh Thần dịch 2002

 
     
 
Nội Dung
  ° 01 - Lúc không ngờ tới
  ° 02 - Những cái từ TĐ là những cái duy nhất
  ° 03 - Sự sống đích thực của jiwa
  ° 04 - Tất cả thiên nhiên đều làm chứng
  ° 05 - Những triệu chứng và báo hiệu
  ° 06 - Càng lúc càng trở thành chính mình
  ° 07 - Sự thanh lọc của con người
  ° 08 - Hãy có can đảm trở nên tự nhiên
  ° 09 - Thiên thần của Thượng Đế
  ° 10 - Idul Fitri
  ° 11 - Tiệc selematan sinh nhật của Bapak
  ° 12 - Cho tới khi đến lúc ...
  ° 13 - Bapak qua đời.
  ° 14 - Một đám cưới và đám tang
  ° 15 - Tại nghĩa trang
  ° 16 - Những ngày kế tiếp
  ° 17 - Tại mộ của Bapak
  ° 18 - Những kinh nghiệm của một gia đình
  ° 19 - Một cái nhìn từ Pamulang
  ° 20 - Ý nghĩa của selematan
  ° 21 - Động đất.
 

 

 

Lúc không ngờ tới

Nhiều năm trước, Bapak đã nói với vợ mình là Ibu Mastuti, khi tới lúc Bapak rời bỏ thế gian này, bà sẽ làm chứng cho những gì xảy ra. Bapak nói vào khoảng lúc mình qua đời sẽ có những tai hoạ thiên nhiên ở Nam Dương và những nơi khác trên thế giới và trong vũ trụ. Sẽ có động đất, nạn lụt, hỏa hoạn và đất lở. Bapak cũng nói điều đó với những người khác.

Cũng nhiều năm trước đó hay hơn nữa, Bapak đã nói với cô cháu gái mình là Ismuwati – Muti - là khi tới lúc Bapak ra đi, điều này sẽ như việc Bapak giấu nó với gia đình mình. Cô sẽ không biết khi nào nó xảy ra, và sẽ không ở bên cạnh Bapak, khi Bapak chết. Bapak miêu tả điều gì có thể xảy ra: trong một đêm có thể Bapak sẽ bảo cô làm cho mình một chén sữa nóng với vài miếng bánh bích quy. Muti sẽ làm điều đó, và Bapak sẽ có những thứ đó. Họ sẽ nói chuyện với nhau. Và sau đó, trong một lúc bất ngờ, Bapak sẽ lẩn đi.

Cô cháu gái của Bapak là Isni Astuti -Tuti- nhớ lại bất cứ lúc nào nói về cái cuộc đời lâu dài mà mình đã nhận được và được Thượng Đế ban cho, Bapak cũng luôn nói dù có xảy ra bất cứ gì đi nữa, thì tất cả đều tuỳ thuộc Thượng Đế. Bapak sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào Thượng Đế kêu gọi.

Cậu cháu trai của Bapak là Istiadji nhớ lại có lần mình đã nói với Bapak ’Bapak, giả dụ một ngày nào đó ông đột nhiên rời bỏ thế gian này, cháu sẽ đối diện cuộc sống mình ra sao? Cháu sẽ đơn độc.’ Và Bapak đã nói ’Cháu không phải lo lắng. Miễn là còn giữ cho mình được thanh khiết, là một người hiền và tốt, ông sẽ còn gần gũi với cháu hơn hiện nay. Và ông sẽ nói chuyện với cháu cũng y như hiện nay.’

Cách đây hơn 35 năm ở Yojakarta Bapak đã nói với ông Sudarto là trong khi có thể sống tới 100 tuổi hay hơn, nếu Bapak qua đời sớm hơn, điều này sẽ do tình trạng thể chất của mình tới nỗi gây nên một gánh nặng cho những người chung quanh, hoặc do Bapak có thể tin cậy hội viên Subud đã đứng được trên bàn chân mình.

Ở Nam Dương và những quốc gia khác, Ibu Rahayu lưu ý người ta, nói rằng những triệu chứng và báo hiệu về cái chết của một người nào đó, là những điều có thể trông thấy 1000 ngày trước đó. Vả nếu nhìn ngược trở lại những tháng và những năm kể từ tháng 9 1984, ta thấy có những báo hiệu, cả bên trong lẫn bên ngoài, về sự ra đi sắp tới của Bapak.

Bapak bắt đầu xây cất tư gia mình và cái pendopo [phòng họp tứ phía không có tường, theo lối kiến trúc cổ truyền của Nam Dương] trong năm 1985. Bapak điều khiển quá trình đó một cách cấp bách và bền bỉ. Mọi người đều cảm thấy Bapak muốn nó hoàn thành nhanh chóng.

Khoảng một năm rưỡi trước đây tại tư gia ở Pamulang, Bapak nói chuyện với vợ chồng Widarbo và một vài người trong gia đình. Bapak nói mình không còn cảm thấy cái thế gian này là nơi ở của mình nữa. Một vài người đã khóc và xin cho đừng xảy ra điều Bapak lúc này sẽ rời bỏ thế gian. Bapak nói điều đó chưa xảy ra lúc này, nhưng họ sẽ không biết đích xác khi nào nó xảy ra.

Đầu năm 1986 Bapak ngồi chung với một vài hội viên tại tư gia Wisma Subud. Bapak nói với họ là hiện nay mình đang ở trong một trạng thái không thường có mặt trên thế gian này. Khi đang ngồi, Bapak miêu tả điều đó như thế nào - Bapak thích yên lặng ngồi một mình- chung quanh mình Bapak thấy không gian tràn ngập hào quang. Và Bapak cảm thấy thanh tịnh, như được trở về nhà mình, trong trạng thái đó. Bapak nói là mình được yêu cầu càng lúc càng bỏ ra nhiều thời giờ để sống trong cảnh giới tâm linh. Và đó là điều khiến Bapak càng lúc càng khó có thể tham dự vào những vấn đề thế gian. Bapak giải thích là hiện nay mình muốn nhường những vấn đề đó lại cho những người trẻ hơn.

Tiếp theo chuyến đi cuối cùng của Bapak tới Anh quốc với những ngày cuối tuần ở Villa Rahayu và những ngày thường ở Anugraha, là việc trở về Nam Dương, nơi Bapak trông có vẻ sảng khoái và cảm thấy như vậy. Tới tháng 11 có một lễ ăn mừng cái windu cuối cùng của Bapak, sự kết thúc của chu kì 8 năm trong lịch Java. Nhìn lại thì những dịp đó là những lúc có nhiều biến cố và hội viên có những chứng nghiệm hồi đó khó hiểu được, nhưng hiện nay ta nhận thấy những điều đó có vẻ là những điềm báo trước.

Một nữ hội viên ở Hoa Kì nhớ lại mội lần đến thăm Villa Rahayu, mình đã thấy vui mừng và tươi cười, trong khi đang ở trong đó với gia đình Bapak, nhưng mội lần đi khỏi đó mình đã oà lên khóc, không cầm được lòng và cảm thấy mãnh liệt có điều gì đó sắp mất.

Một hội viên khác ở Úc đã có một chứng nghiệm, trong một buổi làm latihan trắc nghiệm ở Cilandak, trong lúc Bapak có cái windu, thấy Bapak có bên cạnh mình các vị thiên sứ Abraham, Moses, Jesus và Muhammed, như Bapak đã có mặt với họ.

Sau khi Bapak từ bên Anh trở về nước, và mấy tháng trước lúc mất, có điều xảy ra là giữa đêm Bapak đã bảo Tuti hay Muti cho mình hay mấy giờ rồi. ’Đã 3 hay 4 giờ chưa?’ Và nếu chưa tới 3 giờ sáng, Bapak sẽ thức cho tới khi đó. Khi đã quá 3 giờ Bapak thường ngủ.

Cuối năm 1986, lúc đó là lúc Bapak đang ngồi trong cái pendopo ở Pamelang. Nó chưa hoàn toàn xây xong. Bapak giải thích cái pendopo đó không dành cho mình. Đó là cho những người con của Bapak, các anh chị em Subud. Bapak nói sau này sẽ có những hội họp, buổi nói chuyện và selematan ở đây. Bapak giải thích cái toà nhà mới này với cái pendopo của nó là một biểu tượng, vì nó vừa thuộc Âu Châu hay Tây Phương, vừa là của Java hay Đông Phương.

Bapak tiếp tục giải thích tại sao mình đã xây cất cái tư gia mới của mình, trong lúc đang trò chuyện thân mật với gia đình và bạn bè. Chẳng hạn, trong buổi ăn mừng sinh nhật của Muti cuối tháng 12 năm 1986, Bapak nói tới cái nhu cầu khiến ta tiếp tục phải kiên trì, không bao giờ chịu bỏ cuộc, trong bất cứ những cố gắng nào của con người.

Bapak cũng có một buổi nói chuyện với những hội viên tới tư gia mình trong ngày đầu năm của 1987, trong buổi nói chuyện đó Bapak điều chỉnh lại một vài hiểu lầm về những nguyên nhân khiến xây cất toà nhà ở Pamelang, cùng với cách xây cất nó như thế nào; Bapak diễn tả lại một lần nữa mục đích của cái pendopo, và kế đến giải thích về latihan kedjiwan Subud.

 
     
 
   
  © 2014 góc nhỏ