Header image
 
 

Dự án Kalimantan

Minh Thần dịch 2020

 
     
 
 
Mục lục
  1 - Kể từ năm 1957
  2 - Dan số lưa thưa
  3 - Bapak chuẩn bị một nơi chốn
  4 - Phối hợp thiên đàng và địa ngục
  5 - Tại sao Bapak đề nghị Kalimantan?
  6 - Hạnh phúc vô bờ
 

 

 

Kể từ năm 1957

Bapak nói là đúng ra những ai thuộc Coombe Springs sẽ nhớ lại được là Bapak lúc đó đã nói tới Kalimantan. Bapak lần đầu tới Coombe Springs trong năm 1957. Như vậy thì trước đây 23 năm, Bapak đã có kế hoạch phát triển Kalimantan.
[81 JKT 1]

Chờ đợi lúc khởi sự

Kể từ lâu Bapak đã biết được tình hình ở Kalimantan là như thế nào. Bapak biết được nó như thế nào, nhưng Bapak đợi chờ lúc tốt nhất cho tất cả các bạn có thể làm chứng cho sự thật. Nên Bapak đã chuẩn bị cho dự án Kalimantan, Bapak biết được sự việc là như thế nào ở Kalimantan. Vậy hiển nhiên, ta không cần phải lo lắng, nếu công nhận Thượng Đế, bởi Thượng Đế sẽ chăm lo cho mình. Nhờ latihan kedjiwaan của Subud, các bạn đang theo tập, các bạn biết được hạnh phúc cuộc sống mình là ở đâu; các bạn biết được nó nằm đâu. Lâu trước khi sự nghiên cứu của các nhà địa chất học, Bapak đã biết được đất đai của Kalimantan có đầy những vật liệu mà con người cần.
[82 AKL 7]

Từ Thượng Đế

Khi lần đầu tới đó, Bapak quyết định mình muốn mua một khu đất ở miền Trung Kalimantan, và đó là điều trước kia không có bất cứ ai biết gì và chú ý tới. Nhưng khi Bapak tới đó, hình như chợt nhiên có đủ hạng người chú ý tới khu vực Bapak muốn tới. Ngay cả ông thị trưởng cũng không nhận thức được là có những nơi đó trong tỉnh mình – những nơi có đủ loại tài nguyên trong đất đai, như kim cương, vàng bạc, và ngay cả dầu hỏa. Bapak biết là có những thứ đó. Chính ông thị trưởng đã ngạc nhiên hỏi: ‘‘Làm sao ông biết được?‘‘ Bapak chỉ nói:‘‘Từ Thượng Đế.‘‘
[81 LON 16]

Những tôi tớ của chúng ta

Bapak biết được, Bapak có thể trông thấy ở Kalimantan có những tài nguyên trong đất đai rất có giá trị, rất lợi ích cho nhân loại. Trong bản chất của con người có những sinh linh hay thần hồn bắt đầu từ mức độ vật chất tới mức độ thực vật, mức độ thú vật, rồi tới mức độ con người. Những sinh linh hay thần hồn có lợi cho chúng ta. Mục đích của chúng là giúp cho chúng ta sống trên cái thế gian này. Nếu thực sự là tôi tớ chúng ta, chúng sẽ dạy cho chúng ta những gì về cái thế gian này. Chúng có thể cho chúng ta hay và giúp chúng ta tìm thấy những gì mình cần trên cái thế gian này. Do đó mà Bapak biết được trong lòng đất Kalimantan có đủ loại khoáng sản, đủ những thứ lợi ích và có giá trị cho nhân loại.

Tại sao không ai khác biết được điều đó?

Đó là vì họ mù lòa; họ không nhìn thấy được. Điều này thật đáng chú ý. Điều khiến họ mù lòa là chính nafsu họ. Các bạn hiểu được như vậy là rất quan trọng cho mình: ngoài việc là chướng ngại cho sự phụng thờ Thượng Đế, nafsu còn khiến chúng ta mù lòa. Quyền năng của nafsu có thể khiến tâm trí trở nên vô dụng làm cho chúng ta không thể hiểu và nhìn thấy những gì chung quanh mình. Nhưng latihan kedjiwaan làm cho chúng ta tách biệt khỏi quyền năng của nafsu, nên chúng ta nhận được những chỉ dẫn khiến mình có thể bắt đầu có một sự hiểu biết rộng lớn về những gì thế giới chứa đựng, về những gì là chánh đạo.
[81 CMB 4]

Dùng sự dồi dào đó

Có lần Bapak thấy mình đang nghĩ: ‘Tại sao đảo Kalimantan, một nơi tài nguyên dồi dào, đầy những thứ có ích cho nhân loại, mà lại không được dùng cho điều gì? Tại sao người ta không thể dùng được?‘ Bapak nhận thức được đó là vì những kẻ muốn dùng sự dồi dào đó chỉ muốn đoạt lấy dùng cho mình. Nhưng với Bapak thì khác. Bapak nhận thức được những gì phải làm là dùng sự dồi dào đó, trước hết, để cải thiện nơi chốn đó, làm cho nó trở nên tốt đẹp.
[81 WEN 5]

Người duy nhất chúng tôi muốn giao thiệp

Bapak nghe thấy người ta kể – về những sinh linh vô hình được coi là chủ nhân của những khoáng vật quý báu trong lòng đất Kalimantan. Bapak nghe dân địa phương kể lại điều đó, họ hiển nhiên là những người giao tiếp được với các thần linh. Họ kể lại rằng các thần linh đã nói rằng người duy nhất được vui lòng chấp nhận cho khai thác những khoáng vật dồi dào là Bapak Muhammad Subuh Sumohadiwidjojo. Ông là người duy nhất chúng tôi muốn giao thiệp,“ các thần linh đó hình như đã nói vậy.
[81 LON 16]

Mở con đường tới Kalimantan

Khi tới đó, Bapak đi bằng xuồng máy, nên phải hứng gió trong một thời gian. Nếu ở Indonesia người ta hứng gió thì dễ bị masuk agin, một điều như bệnh cúm. Ngay cả ở Jakarta, nếu Bapak cởi áo khoác ra trong một lúc, thì cũng sẽ bị  masuk agin. Nhưng tại Kalimantan, mặc dù đi xuồng máy trong nhiều tiếng đồng hồ, Bapak không cảm thấy bất cứ triệu chứng nào của bệnh cúm,  hay thấy khó chịu. Và điều đó chứng tỏ điều Bapak nói trước kia là không khí một nơi chốn tự nó không có hại cho sức khoẻ, mà là do con người làm cho nó  có hại cho sức khoẻ. Một điều ta không tìm thấy ở Kalimantan là không có nhiều người.
[81 JKT 1]

Người Dayak đã khóc...

Những người Dayak [người Mã Lai nội địa Borneo]chưa từng gặp Bapak. Khi Bapak tới Kalimantan, con đường tới đó phải xuyên qua khu rừng. Bapak đi vào khu rừng, đi tới một thung lũng cho tới khi không thể đi xa hơn nữa. Người Dayak muốn cõng Bapak, nhưng Bapak nói những con cái của Bapak có thể làm chuyện đó.  Người Dayak đã khóc và hỏi tại sao họ không được phép cõng Bapak. Vậy, họ là những người yêu mến những ai gần cận Thượng Đế. Nếu những người đó yêu mến ai, thì bất cứ tới đâu, ta cũng sẽ tiếng tăm, như trường hợp của Bapak.
[81 LON 1]

 

 
     
 
  © 2021 góc nhỏ