Header image
 
 

Bằng chứng và sự thử thách trong Subud

Minh Thần dịch 2003
   
Nguyên tác En Subud của Richard Milles

 
     
 
 
Nội Dung
  00 - Lời nói đầu
  01 - Trước Subud
  02 - Latihan đầu tiên của tôi với Bapak
         và 50 người anh em
  03 - Latihan kedjiwan Subud
  04 - Tôi thuyên chuyển tới Arièges
  05 - Những quan hệ với Bapak
  06 - Chúng tôi làm lễ cưới tại nhà thờ
         Công giáo
  07 - Tôi tiếp nhận được cái cười
  08 - Là phụ tá của Bapak
  09 - Ba tôi
  10 - Mầu nhiệm đang xảy ra
  11 - Thượng Đế cho chúng tôi những chỉ dẫn
          không thể chấp nhận trong hiện thời
  12 - Linh hồn làm gì sau khi rời khỏi thể xác?
  13 - Đồng tiền muốn phục vụ Thượng Đế
  14 - Năm 1971 tại hội nghị thế giới ở Cilandak
  15 - Trong công việc cũng xảy ra điều gì
  16 - Xem xét tâm thức
  17 - Tôi thay đổi tên [không dịch]
  18 - Đấng Thượng Đế chúng tôi phụng thờ là
          ai?
  19 - Vợ chồng trong Subud
  20 - Mẹ tôi
  21 - Thượng Đế dạy cho tôi thuật trở thành ông
          nội
  22 - Tại sao chúng tôi thường trắc nghiệm
          trong Subud
  23 - Subud đã được tiên đoán tại nhiều nơi?
  24 - Tại sao Subud xuất hiện tại thời đại của
          chúng ta
  25 - Muhammed Subuh Sumohadiwijojo là ai?
  26 - Subud đến Âu Châu như thế nào?
  27 - Chúng tôi là những người tiên phong của
          thời đại hoàng kim
  28 - Sự hài hoà của các tôn giáo
  29 - Căn nhà của Subud ở Bénaix
  30 - Cầu nguyện
  31 - Sống cái giây phút hiện tại
 
 

 

 

Lời nói đầu

 
Richard Milles  

Khi gần về hưu, người ta thường có xu hướng đặt những câu hỏi: tôi sẽ làm gì để lấp trống thời gian rảnh rỗi?

Tôi đã được cơ may phi thường có thể nghe tiếng nói của sự im lặng trong nội tâm, và tiếng nói bảo tôi: cậu nên viết sách.

Là một hội viên tích cực của hội tâm linh Subud và muốn xác nhận những trực giác của mình, tôi đã hỏi ba người anh em rằng họ cũng muốn hay không nghe tiếng nói của nội tâm của họ phát sinh từ sự im lặng của tư tưởng, để thực sự biết được tôi có tài viết lách hay không, và đối với tôi thì như thế nào, nếu tôi viết lên trang giấy những kinh nghiệm tâm linh nhận thấy từ lúc là hội viên của hội Subud. Những người anh em đó, những ngưởi y như tôi được tập luyện để tiếp nhận những sự chỉ dẫn của nội tâm mà không có sự suy tư của trí tuệ, đã trả lời: 'Được! cậu thấy hạnh phúc được viết lách: điều đó sẽ còn có lợi cho ngay cả những người đọc cậu. Tôi vui mừng về những điều cho hay đó, điều đó sẽ khiến cho việc làm của tôi được dễ dàng, vì kể từ 25 năm, tôi đã ghi chép, hay đúng hơn, viết lại những kinh nghiệm nổi bật nhất, những điều đã tạo cho cuộc đời của tôi và gia đình một Ý nghĩa đích thực.

Vậy, phần chánh yếu của cuốn sách đã xong; chỉ còn việc sắp xếp, sửa lỗi, lên trang giấy. Cái Ý nghĩ viết một cuốn sách đến với tôi, khi tôi bị đày qua Đức lao công trong những năm 1932 và 1942, trong thời chiến khủng khiếp.

Tất cả chúng ta không ít thì nhiều, trong những lúc thật cô đơn, có những Ý nghĩ đến với mình liên quan tới hay báo trước tương lai, những Ý nghĩ đôi khi có thể áp dụng được trong tức khắc, trong khi chúng có thể hay phải đợi nhiều năm, trước khi trở thành thực tại sống động. Thế nên, thấy mình phải chuẩn bị viết lách, tôi học đánh máy. Ban đầu, tôi khá vụng về; tôi không biết tổ chức công việc của mình như thế nào, nhưng tôi vui mừng nhận thấy sự việc tự sắp xếp, cái nào vào cái đó, điều cốt yếu là tiếp tục mà không nản lòng. Mặc dù nổi vui mừng được làm điều đó, ta cảm thấy lo ngại: nó sẽ được chấp nhận như thế nào?

Cuốn sách đầu tiên này dành cho hội viên Subud, nên in ra không hơn 100 bản, ta không nên quá liều lĩnh! Tôi đã ngạc nhiên và vui mừng, khi nhận thấy tất cả đã nhanh chóng được bán, và thậm chí tại hội nghị Subud thế giới ở Anh tháng 8 năm 1983, sách còn thiếu! Tôi phải cho xuất bản lần thứ nhì, kế đến lần thứ ba! Tôi đã ngạc nhiên hơn nữa, khi có những anh chị em Subud hỏi Ý kiến mình, những người đề nghị dịch nó: một người anh em qua tiếng Đức, một bà chị qua tiếng Tây Ban Nha, một bà chị khác qua tiếng Anh, và cuối cùng là một bà chị qua tiếng Hòa Lan.

Một phần cuốn sách cũng sẽ được dịch ra tiếng Nam Dương, và lồng vào một trong ba tập của bộ Lịch Sử của Subud.

Những bình luận và những bức thư nhận được khuyến khích tôi viết một cuốn sách đầy đủ hơn cuốn trước, như một độc giả nữ nói với tôi: 'Ông nên dùng cuốn đầu tiên của mình như một cái sườn cho cuốn kế tiếp và giải nghĩa về Subud.' Tôi phải nói vị độc giả nữ đó không là hội viên Subud.

Tôi phải có một nhận định quan trọng: những điều các bạn sẽ đọc không bao giờ khiến mình biết được cái thực tại mật thiết và thâm sâu của mình, bởi tất cả đã có sẵn trong lòng các bạn và đang mê ngủ. Mục đích cuốn sách này chỉ để các bạn hiểu được trên thực tế có một con đường mà nhân loại có thể theo để đạt được một cuộc sống khá hơn, gồm tình thương, sự an lạc, tự do của nội tâm.

Cuốn sách này không là con đường 'tuyệt đối'; nó cho thấy có một con đường mở cho tất cả những người tìm cách thoát khỏi lối cũ của những cấm kị, những tín ngưỡng không được thực nghiệm kiểm chứng. Chúng ta sống trong một thế giới bị che lấp khỏi đối thoại, khỏi những vấn để đích thực về nền tảng; người ta nói chuyện một cách hời hợt; tôi thấy chúng ta cần mở tấm lòng mình người này cho người kia, ăn nói một cách điềm tĩnh về những điều trọng đại mà không tự coi mình là nghiêm trọng, vì nghiêm trọng quá sẽ làm hại những trao đổi cần được cởi mở.

Đọc cuốn sách này biết đâu chừng có thể giúp các bạn trước hết mở tấm lòng mình cho chính mình, rồi cho Thượng Đế; như vậy thì...tất cả đều ăn thua ở các bạn! Tìm kiếm những báu vật chôn giấu trong đáy lòng mình là một sự hiếu kì có tính chất thánh thiện và giải phóng, vì sự phát huy cái chân tâm (1) là điều gì quý trọng nhất trong cuộc sống trên trần gian; và điều này hình như người ta đã quên! Người ta đã không từng nói hay sao: 'Cứ xin đi thì sẽ được cho.'(2)

Cuốn sách này thông tin và báo tin cho các bạn về một biến cố phi thường xảy ra trên trái đất, trong lúc chúng ta nghi ngờ tất cả, chúng ta sợ hãi, chúng ta mất niềm tin ở bản thân mình; do đó chúng ta chờ đợi điều gì giúp mình thoát khỏi sự bế tắc, trong đó con người thấy ngột ngạt và tranh luận mà không biết đâu là lối thoát cho một cuộc sống khá hơn. Đối với tác giả viết một cuốn sách như vậy thì dễ, vì những điều thuật lại không là sản phẩm của tưởng tượng, mà của những điều đã nghiệm được bởi tác giả và bà vợ mình, bởi nhiều người khác, nhất là bởi người là nguồn gốc của cái biến cố phi thường đó.

Tư tưởng của thế giới hiện đại không được kinh nghiệm trực tiếp về cuộc sống nuôi dưỡng; nó là sự mô phỏng, cái cóp nhặt của cái cóp nhặt, và người ta nghe được nhiều lối bình luận khác nhau về mọi sự việc, về bất cứ gì; điều cốt yếu là nói năng và chứng tỏ mình biết nhiều điều. Nhưng nếu nhìn cho kĩ, ta nhận thấy đó không là một sự hiểu biết đích thực xuất phát từ kinh nghiệm trực tiếp về cuộc sống, về sự vật, về những biến cố; điều đó khiến đức Ki Tô nói: 'Phần anh em, mầu nhiệm Nước Thiên Chúa đã được cho anh em; còn những người kia là những kẻ ở ngoài, thì cái gì cũng phải dùng ngụ ngôn, để họ có trố mắt nhìn thì cũng chẳng thấy, có lắng te nghe cũng không hiểu, kẻo họ trở lại và được ơn tha thứ.' [Marc 4.1.20](3). Và đã mất Ý thức của thính quan, Ý thức của lối nhìn thâm sâu và xa xôi, Ý thức của cảm quan, Ý thức về Nước của Chúa trong nội tâm chúng ta, nên chúng ta sống trong vô thức: có nghĩa là chúng ta không nghe thấy cái làn sóng về sự đau khổ vô tận của con người, chúng ta không nhìn vượt qua lỗ mũi mình, không vượt qua những hiện tượng, chúng ta không cảm nhận được những biến cố, những sự việc trong cái thực tại cảm thấy được của nó; và thay vì soi sáng tư tưởng mình với Chân Lí của linh hồn, chúng ta để cho lối chơi lười biếng của trí tuệ, áp lực của những dục vọng không bao giờ được thỏa mãn, làm cho mình bị mù quáng và mê ngủ.

Nhưng một điều phi thường đã xảy ra: hàng ngàn người đã tiếp nhận được một sự tập luyện tâm linh. Một người tên là Muhammad Subuh Sumohadiwidjojo, là người đầu tiên đã tiếp nhận được nó, và Thượng Đế đã cho người biết là có thể truyền nó cho tất cả nhân loại. Chúng tôi có hàng ngàn người đã tiếp nhận được nó, và cuộc sống mình đã thay đổi, được soi sáng; cái linh hồn mê ngủ của chúng tôi đã thức tỉnh, cái nội quan của chúng tôi cho phép mình được nhìn vượt qua những hiện tượng, đối với lỗ tai của chúng tôi thì cũng thế, nó trở nên sống động: khi nó phát lên tiếng kêu, chúng tôi hiểu tại sao! Tương tự, cảm quan của chúng tôi khiến mình nhìn thấu được tâm trạng của những người đến gần mình, chúng tôi cảm thấy sự khốn khổ và sợ hãi của con người gia tăng, như vậy chúng tôi Ý thức được cái trách nhiệm nặng nề mà Thượng Đế đã đặt cho mình: giúp đỡ những kẻ đau khổ, bằng cách khiến họ phụng thờ Thượng Đế như điều các vị thiên sứ đã làm.

Có một từ thường khiến ta rối trí, đó là từ 'giúp đỡ'. Người ta nói: 'Hãy tự giúp mình, Trời sẽ giúp mình.' Chủ đích của tôi là giúp các bạn tự giúp mình, vì tôi không có gì để dạy bảo các bạn ngoài những điều các bạn đã có sẵn trong lòng mình. Tôi xin các bạn hãy độ lượng về cái đề tài của những điều tôi viết, hãy tha thứ cho tôi, nếu tôi kể lại những kinh nghiệm có thể khiến các bạn bối rối, vì trên thực tế đó là những kinh nghiệm của những người đi theo con đường của Subud.

Vị hướng đạo tâm linh của chúng tôi thường nói nhờ tập đều đặn lối tập luyện tâm linh của mình, chúng tôi có thể biết được những biến cố trước khi chúng xảy ra. Hơn nữa, người khích lệ chúng tôi kể lại những kinh nghiệm của mình, những điều nếu củng cố được đức tin của những kẻ nghiệm được nó, cũng có thể khuyến khích những ngưởi mà đức tin vẫn còn nguội lạnh, hay khiến người ta tự mình cũng muốn cảm thấy sự hiện diện của Thượng Đế; như điều đức Ki Tô nói, cái sự hiện diện xua đuổi phiền não và lo âu. Quả thực chúng tôi đã học được nhiều điều của Thượng Đế, có những biến cố được cho chúng tôi thấy trước khi chúng xảy ra, khiến bản chất chúng tôi được yên tâm và không bị giao động, khi những biến cố đó xảy ra.

Tôi rất vui mừng, khi viết cuốn sách này, được làm theo những lời khuyên của vị hướng đạo tâm linh mà chúng tôi gọi là Bapak [cha]. Một huyền thoại cổ xưa của đạo Hindu thuật lại có một thời loài người là thần thánh. Nhưng họ đã lạm dụng thiên chất của mình tới nỗi Phạn Thiên(4). Vị chúa tể của các thần thánh, quyết định tước bỏ cái quyền hành thần thánh của họ, để cất giấu nó tại một nơi chốn khiến họ không thể tìm thấy nó trở lại. Vậy, vấn đề chánh yếu là kiếm được một chỗ cất giấu nó. Khi các thánh thần thứ yếu được kêu đến họp để giải quyết vấn đề đó, họ đề nghị điều này: 'Chúng ta hãy đem chốn giấu thiên chất của con người', nhưng Phạn Thiên đáp: 'Không, như vậy không được, vì con người sẽ đào bới và tìm thấy nó.' Và các thần thánh đáp: 'Nếu vậy thì chúng ta liệng nó xuống dưới đáy biển sâu nhất.'

Nhưng Phạn Thiên lại đáp: 'Không, vì không sớm thì muộn con người sẽ thám hiểm tất cả những chiều sâu của tất cả các biển, và chắc chắn một ngày nào đó bọn chúng sẽ tìm thấy nó và đem nó lên mặt đất.' Và các thần thánh kết luận: 'Chúng ta không biết giấu nó ở đâu, vì không có một nơi nào trên đất hay dưới biển mà con người một ngày nào đó không tới được.' Và Phạn Thiên nói: 'Đây là điều chúng ta sẽ làm với thiên chất của con người: chúng ta giấu nó trong chỗ thâm sâu nhất của chính con người, vì đó là chỗ duy nhất bọn chúng không bao giờ tới kiếm.' Kề từ lúc đó, theo truyền thuyết, con người đã đi vòng quanh trái đất, ta thám hiểm, leo trèo, lặn lội, đào bới, để kiếm một điều gì đó có trong lòng mình. Chính điều đó là điều mà sự tập luyện tâm linh của Subud được khơi dậy nơi người được khai mở nhờ ân huệ của Thượng Đế Toàn Năng Duy Nhất.

___________________

(1) Nguyên văn: l' être intérieur.
(2) Một câu nói trong Phúc Âm đã trở thành phương ngôn.
(3) Theo bản dịch của nhóm phiên dịch Công giáo Giờ Kinh Phục Vụ Việt Nam.
(4) Brahma.

 

 
     
 
  © 2014 góc nhỏ