Header image
 
 

Cách 16 Bước

Minh Thần dịch 2020 (Dịch từ cuốn 16 Steps and other Subud stories của Harris Smart)

 
     
 
 
Mục lục
  A - Cách 16 bước
      - Đoạn 1
      - Đoạn 2
      - Đoạn 3
  B - Đời người là một cái Koan
      - Đoạn 1
      - Đoạn 2
  C - Một nơi chốn cho thiên thần
      - Đoạn 1
      - Đoạn 2
      - Đoạn 3
  D - Làm việc cho Bapak
      - Đoạn 1
      - Đoạn 2
 

 

 

Cách 16 bước

David thuật lại nơi đây về cuộc đời đầy khó khăn nhưng cũng đầy ân huệ của anh. Đặc biệt anh thuật lại việc đi tìm trong nhiều năm người bố ruột mình…

Mẹ ruột tôi đưa cho người ta nuôi tôi khi tôi 4 tuổi. Bố mẹ nuôi tôi là những người da trắng. Họ sinh sống ở Liverpool chuyên nghề nuôi những trẻ da đen gốc Á Đông. Lúc tôi ở đó có tới 20 đứa trẻ, tất cả đều da đen hay gốc Á Đông. Có lần thường thì chỉ có 9 đứa.

Chúng tôi bị đối xử tệ hại. Đứa con trai của gia đình nuôi tôi, một kẻ tuổi độ 20 rành võ karate, thường đánh đập những đứa trẻ nhỏ bé hơn hắn và quấy nhiễu những đứa bé gái. Tôi nhớ mình đã bị mẹ nuôi dùng chiếc giùi khắc nung nóng bỏng đánh đập mình, chê mẹ ruột tôi là gái điếm, còn tôi thì là “mọi da đen.“

Những hoàn cảnh của nhà nuôi trẻ được thận trọng giấu kín không cho người ngoài thấy. Trong một năm nọ, người đàn bà đó được một tờ báo đặt cho danh hiệu ‘Bà Mẹ Trong Năm Nay‘ vì công lao nuôi nấng những đứa trẻ da đen. Khi 10 tuổi, tôi nhận được 3 bức thư của mẹ tôi. Đó là những bức thư viết rất tình cảm, và khi đến ngày sinh nhật của tôi, bà không những gửi cho tôi một món quà, mà còn cho cả những đứa trẻ khác.

Chỉ có 3 bức thư đó, rồi thì không còn gì nữa. Tôi tin là mẹ nuôi mình đã không đưa cho mình đọc, vì tôi đã bày tỏ mình vui sướng như thế nào khi nhận được thư. Trong suốt thời niên thiếu và tới tuổi trưởng thành của tôi, bà mẹ nuôi đã ngăn chặn tất cả những gì tôi muốn làm, kể cả ảnh hưởng của hội đồng nuôi trẻ đối với cuộc sống tôi. Tôi thích âm nhạc, và có một giọng nữ cao nổi trội trong đội hợp xướng của nhà thờ địa phương. Nhưng khi tôi được cơ hội vào học tại Cambridge để theo đuổi một sự nghiệp về âm nhạc, bà mẹ nuôi đã ngăn cản điều đó.

Khi 17 tuổi tôi đã có thể thoát li đến London sinh sống. Tôi trở thành một thành phần của cộng đồng người Ấn Độ Miền Tây, vì tôi nghĩ nguồn gốc mình phải là của một người Ấn Độ Miền Tây. Tôi trở thành một híp-pi, dùng ma túy và chơi nhạc trên những đường phố của London để kiếm sống.

Tôi gặp một nhạc sĩ là Jeremy Dankworth (gọi ngắn gọn là Jezz), anh nói với tôi về Subud. Anh không bao giờ tức giận, không bao giờ làm nhục ai. Anh không bao giờ dùng ma túy hay nghiện rượu, và có vẻ như tiếp xúc được với một sự chỉ đạo nào đó của nội tâm. Có lần chúng tôi cùng nhau đi dự một buổi liên hoan tại Wales. Khi chúng tôi tới đó, mọi người đã nằm gục trên sàn nhà vì ma túy. Chúng tôi đi ra ngoài, rồi lái xe về dưới cơn mưa tầm tã. Jezz chợt nói: “Nếu lúc này là sự tận cùng của thế giới, thiên hạ sẽ có những ưu tiên khác!“

Cái ý nghĩ đó không có gì là sâu sắc và độc đáo, nhưng không hiểu vì sao nó lại khiến tôi nhận thấy một điều lạ thường. Tôi chợt cảm thấy mình là một với vạn vật, với đường phố và cây cối, với chiếc xe, cơn mưa và ban đêm. Có một tiếng nói nói với tôi. Cứ mỗi lần tôi hỏi là nó đáp. Nó nói tôi đừng bao giờ nên lo nghĩ. Đặc biệt có hai điều mà tôi đừng bao giờ lo nghĩ là tiền bạc và âm nhạc.

Tôi nhớ tới những lúc mình nghiệm thấy một ý nghĩ trong lành, một ý nghĩ không bị ảnh hưởng bởi những đam mê của cái thế gian này, và mỗi lần nó đều nói: “Ngươi không biết hay sao?“ Tôi luôn thích thú tìm hiểu các UFO [vật thể bay không xác định] và nghĩ rằng chắc mình đang tiếp giao với những sinh linh từ một thế giới khác. Khi tôi không còn nhận thấy điều đó nữa, chúng tôi đến một ngôi làng. Tôi cảm thấy Jezz cũng ý thức được những gì đã xảy ra nên hỏi anh đã cảm thấy gì: “Dave, nếu bạn hay được,“ anh đáp,“ có những sức mạnh khiến kinh ngạc trên cái thế gian này.“ Tôi bắt đầu tìm hiểu về Subud và cuối cùng được khai mở.

Trong suốt lúc đó, tôi liên tục đi tìm bố mẹ mình. Có lần, khi nộp đơn xin một hộ chiếu, tôi nhận được một tờ khai sinh trên đó tôi thấy tên mẹ mình: “Diana Mary Rose Perkins trước kia là Egege.“ (Trong nhà nuôi trẻ tên họ tôi là “Gregg“) Tôi đi tìm trong mỗi cuốn niên giám điện thoại để mong tìm thấy cái tên Egege. Tôi nhận được ngay cả một công việc bán điện thoại, khiến tôi có thể truy cập các danh bạ điện thoại trên khắp đất nước. Tôi có thói quen là bất cứ mình tại đâu tôi cũng coi xét trong cuốn niên giám điện thoại để xem có cái tên mình muốn tìm hay không, nhưng không bao giờ tìm thấy.

Trong sự tuyệt vọng tôi điện thoại cho những ai tên là Perkins, những tên ngẫu nhiên lựa chọn, nhưng ở Anh có hàng ngàn người tên là Perkins, và lối tiếp cận đó thật vô vọng. Tuy nhiên, trong bất cứ cuốn niên giám điện thoại nào ở Anh, và của bất cứ quốc gia nào tôi đến, tôi đều tìm xem có cái tên Egege hay không, vì đó là cái manh mối duy nhất về gia đình ruột thịt mình. Tôi làm quen với Yvonne, một người Úc sinh sống ở Anh, chúng tôi kết hôn và đến Tây Đức sinh sống. Chúng tôi định cư tại Hamburg và là thành phần của nhóm Subud tại đó. Tôi làm việc đắc lực, và đứa con gái đầu lòng, Sarah, ra đời, tiếp theo là Davina, đứa con gái thứ hai.

Chúng tôi ở đó được 3 năm rưỡi thì tôi bắt đầu nhận thấy mắt mình có vấn đề. Cái nhìn của tôi trở nên mờ nhạt, như có một lớp rỉ màu xanh lá cây trong mắt. Một buổi sáng nọ, tôi thức dậy mà không nhìn thấy rõ và thấy đau đầu vô cùng. Tôi được đưa vào bệnh viện trong đó người ta nói tôi bị viêm màng não, và sẽ bị mù.

Trong phòng tắm của bệnh viện có một gương kính trên tường, và lần đầu tới đó tôi có thể nhìn thấy chính mình cách đó 16 bước. Nhưng rồi cách đó 14 bước tôi mới nhìn thấy mình, rồi thì 12, 10 và cuối cùng là 4. Bác sĩ nói cái nhìn của tôi sẽ thường xuyên bị suy kém. Tối đa là tôi chỉ có thể phục hồi lại được 30%. Họ nói là căn bệnh đó đã phá hủy những tế bào trong mắt không bao giờ có thể phục sinh.

Cuối cùng, tôi phải chấp nhận mình sẽ bị mù. Tôi rất chán nản. Đời tôi hình như luôn là bất hạnh và thiếu may mắn. Tôi nhớ tới cảnh địa ngục trên trần gian tại nhà nuôi trẻ, và bây giờ thì ngay lúc mọi việc có vẻ trở nên khá hơn thì  tôi sẽ bị mù. Tôi nghĩ tới những đứa con gái mình đang lớn lên, và mình sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt chúng.

 

 
     
 
  © 2021 góc nhỏ