|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
Lukita Bùi Văn Tự 1955-2013 Tạ thế ngày 22 tháng 11 năm 2013 tại Sacramento, Hoa Kỳ. Khai mở năm 1975 Phụ tá Subud năm 1994
|
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Kính thưa các bác, Sáng nay giờ Việt Nam, khoảng 5g30 sáng, cậu của con là Lukita Bùi Văn Tự đã về với Thiêng Liêng. Con kính xin các bác trong latihan tối thứ 7 này, dành 5 phút cầu nguyện cho linh hồn của cậu con được về với Thượng Đế và bình an. Con xin cám ơn các bác. Sophia Tôi cũng vừa được tin Lukita Tự mất hôm nay ở Sacramento California, lúc 1 giờ trưa 11/22/2013. Hardjono Mão
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Cháu Sophia thân mến, Thật là sửng sốt, bàng hoàng nghe được tin này, cậu Lukita của cháu mất tại Việt Nam? vì nguyên do gì? Cách đây khoãng hai tuần hai bác lên góc nhỏ Subud còn nhìn thấy câu cháu chụp hình chung với các huynh đệ ở Việt Nam, và còn viết email qua lại với bác và nói là ngày hôm sau sẻ trở về Mỹ. Hai bác không biết nói gì hơn là cầu nguyện xin Thiêng Liêng sớm đưa Linh Hồn cậu cháu là Lukita Bùi Văn Tự về Miền Vĩnh Phúc. Hai bác Murwani & Hoàng Nam Hartono Dạ thưa bác Hòang Nam, Cậu con trở về Mỹ ngày 12 tháng 11. Cậu con bị té ở ngòai đường, người ta đưa cấp cứu vào bệnh viện thì tim đã ngừng đập. Cậu của con bị viêm gan C hai năm nay, tiểu đường, huyết áp cao. Cậu con vừa ngưng thuốc, nói là hết bệnh rồi nên về Việt Nam thăm gia đình. Con cám ơn bác Hòang Nam. Su Sophia thân mến, Bác thật xúc động và bất ngờ khi được tin cậu của Con, Lukita Bùi Văn Tụ từ trần một cách đột ngột. Bác thành thật chia buồn cùng Con, và gia đinh cậu Con. Bác cầu nguyện Thượng Đê ban ơn huệ, soi sáng và dẫn dắt linh hồn Cậu con nơi thế giới bên kia. Chân thành phân ưu, Bác Hoàn Toàn Cháu Sophia, Thật bàng hoàng, bác là người liên lạc lấy hình, lấy link video với Lukita mới đây. Dù chưa biết Lukita ngoài đời, nhưng qua diễn đàn này nhiều năm qua đã gắn chặt tình thân của những người Subud với nhau. Bác Tấn Cháu Sophia. Bác thật sự sửng sốt khi được tin Lukita từ giả thế gian tại Mỹ; Lần chót Bác nhận được Email của Lukita là 11/11/13. Quá bất ngờ đối với Bác; Cầu xin THƯỢNG ĐẾ TOÀN NĂNG thương xót, Ban Ân Phước cho Lukita ở thế giới bên kia. Xin Thành Thật chia buồn cùng gia đình. Aamirudin và gia đình Dạ con xin cám ơn các bác các chú. Con vừa hỏi lại cô Hiền vợ cậu Tự thì giờ giấc chưa ai biết chắc hết, vì ngừơi ta thấy cậu con xỉu ngoài đường nên người ta gọi xe cứu thương. Xin các bác hôm nay thứ 7 tập latihan sau đó dành 5 phút cầu nguyện cho linh hồn cậu của con. Kính mến, Sophia Halimah và Liêm Minh thật bàng hoàng và xúc động nhận được tin buồn này, gia đình SUBUD vừa mất đi một thành viên tích cực! Xin thành thật chia buồn cùng Hiền và cháu Trâm và đại gia đình tang quyến của Lukita. Nguyện cầu Thượng Đế Toàn Năng hướng dẫn Lukita Tự đến với Thế Giới của Ngài bình an mãi mãi. Nam Mô Siêu Lạc Độ Bồ Tát Ma Ha Tát. Halimah và Liêm Minh thành kính phân ưu. Sophia thân mến, Hai Bác Barata Sophie cùng gia đình xin dâng lời cầu nguyện lên Đấng Toàn Năng ban ÂN Hương Hồn LUKITA BÙI VĂN TỰ, sớm nhẹ nhàng Siêu Thoát về cõi VĩNH HẰNG. Amen. Thân mến, Gia đình Barata Sophie Sophia thân mến, Bác cầu xin Thượng Đế , ban An Phuoc cho Lukita đựơc siêu thoát về cõi vĩnh hằng. Xin chân thành chia buồn cùng gia đình. Thân mến. Minh Hoàng. Cháu Sophia thân mến, Bác thành thật chia buồn cùng cháu và cầu xin Thượng Đế soi sáng và ban Ân Phước cho hương hồn của Lukita Bùi Văn Tự ở thế giới bên kia. Thân mến Lan Thanh Sophia thân mến, Cô rất bàng hoàng, sửng sốt khi được nghe báo tin, không khí tiễn đưa Lukita trở về Mỹ còn chưa nguội, còn dặn dò nhau nhớ bảo trọng, giữ gìn sức khỏe để còn trở lại VN.....Một số anh em còn không tin đó là sự thật!. Cô không biết nói gì hơn là xin phép đại diện gia đình Su VN cầu nguyện cho hương hồn của em Lukita Bùi văn Tự sớm được về với Thượng đế Toàn năng. Thành kính phân ưu cùng đại gia đình của Lukita Tự và Sophia. Hồng Hạnh Sophia thân mến, Bác xúc-động, xin thành-thật chia buồn cùng Con và toàn-thể gia-đình của Cậu của Con, Lukita Bùi-văn-Tự. Xin chân-thành cầu-xin Thượng-Đế ban ơn-phước cho Lukita Bùi-văn-Tự duoc sieu-thoat Thien-Dang . Siêu-Nhân Tiến Sau xuất Latihan thường lệ ngày thứ bảy Kính thưa các bác các cô các chú, Con xin cám ơn mọi người đã cầu nguyện cho cậu của con là Lukita Bùi Văn Tự. Con kính chúc mọi người và gia đình được bình an. Kính mến, Sophia Cô chú thật là ngạc nhiên nghe tin Cậu cháu Lukita đã mất. Thành thật chia buồn cùng gia đình Lukita và cháu. Cầu xin Hương hồn của Lukita được về với Thiêng Liêng. Châu & Rusmini Cháu Sophia thân mến, Thật là đột ngột cháu mất đi người cậu Lukita Bùi Văn Tự. Bác thành thật chia buồn cùng cháu và gia đình của Lukita Bùi Văn Tự trước sự đau buồn lớn lao này. Cầu xin Thượng Đế soi sáng và ban Ân Phước cho hương hồn của Lukita Bùi Văn Tự ở thế giới bên kia. Thân mến ...Hùng Nguyễn Sophia thân mến, Anh xin chia buồn cùng em và gia đình chú Lukita Tự. Cầu xin Thượng Đế Toàn Năng ban ơn, dẫn dắt linh hồn chú Lukita sớm trở về với Ngài. Thành kính phân ưu. Anh Bustami. Cháu Sophia, Chú rất là ngạc nhiên được tin cậu cháu đã về với Thiêng Liêng. Chú xin chia buồn và cầu nguyện cho Lukita Bùi Van Tự. Haryanto Ly Sophia thân mến, Chị mới vào check mail thì được biết chú Lukita đã về với Thiêng Liêng hôm qua, chị gọi em không gặp nên gửi mail này đến xin chia buồn cùng em và gia đình. Chị rất tiếc là chỉ mới được nói chuyện với chú 2 tuần trước đây, được chú chụp hình cho, giờ...không còn nữa. Xin cầu nguyện cho chú Lukita Tự được bằng an về với Người! Chị Hartini TD |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Tang lễ Lukita 24.11.2013 Hardjono Nguyễn Văn Mão Hôm qua chủ nhật, gia đình anh Sơn, gia đình Tố Nga, và Hardjono Mão đã tiễn Lukita Bùi văn Tự về nơi an nghỉ... |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Con gửi kèm bác Tấn bài thơ con nhận được trên facebook, vì con post bài thơ Ra đi của bác Mão trên facebook của cậu Tự. Một người quen của bạn con đã gửi bài thơ này cho con. Con thấy những gì nói trong bài thơ chính xác là những gì con thấy khi mẹ con bệnh, cũng như sự qua đời của mẹ và cậu con. Người gởi bài thơ này không nói tên tác giả. Sophia |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Nhớ thương cậu Tự Sophia Bùi Cậu Tự là em của mẹ. Hồi con còn nhỏ, cậu Tự thích chọc cho con mếu vì cậu Tự nói cái miệng mếu dễ thương. Hồi nhỏ con nhớ là con rất sợ cậu Tự, vì chòm râu mép hay vì cậu Tự thường dọa cho con mếu. Lớn lên chút con lại khoái cậu Tự vì được cậu Tự chở đi chơi. Chở con đi chơi, cậu Tự luôn thủ sẵn trong túi một cái quần phòng hờ. Đến khi ngồi bàn nói chuyện với bạn, cậu Tự lấy quần của con ra lau, bạn bè cười rần rần, cậu Tự nói : “Ớ cái này là quần con nít, hông phải quần con gái.” Cậu Tự hay kêu con là Su thúi, con nói ngọng nên gọi cậu Tự là cậu Cọ. Hồi còn nhỏ, hình cậu Tự chụp con khỏi đếm, vì nhiều quá, con là người mẫu của cậu Tự. Giờ nhìn lại, con thắc mắc sao hồi đó vui ghê. Quá khứ thường đẹp. Trước khi mẹ bệnh, cậu Tự, mẹ và con bàn nhau cùng đi hội nghị Subud ở Puebla, Mexico. Mẹ con vui lắm vì Mexico ở gần Mỹ. Cậu Tự nói chỗ này gần biển, mình có thể ngắm cảnh mặt trời mọc. Mẹ bệnh. Cậu Tự nói : “Cậu Tự không đi Puebla nữa. Đi là để gặp mẹ con mà giờ đi chi nữa.” Gần đây, cậu Tự thấy con nói muốn đi Puebla, “ờ để cậu Tự đi với Su.”
10 năm gặp lại, cậu Tự nhìn sút người và có dáng của một ông già, nếu không nhờ dáng cao và cách ăn mặc với áo thun quần jean nhiều túi quen thuộc thì con không nghĩ là cậu Tự. Cậu Tự trong trí nhớ 10 năm trước rất nhanh nhẹn, cũng quần hộp áo thun đi tới đi lui chụp hình, kêu cười lên nè, cậu Tự cũng cười, nụ cười miệng vuông. Bây giờ cậu Tự vẫn cười nhưng con thấy cậu Tự đã mệt mỏi. Ở sân bay cậu Tự làm rớt hộp thuốc, thuốc văng tung tóe, con nghĩ cậu Tự không được rồi, sao cậu Tự đến nông nỗi này. Lần này cậu Tự về con biết là sẽ khó gặp lại cậu Tự, mặc dù cậu Tự hay nói vài tháng nữa bán nhà xong cậu về liền giờ. Cậu Tự về, một là thăm mẹ con, hai là dàn xếp ổn thỏa mọi việc cho con. Cậu Tự về tối thứ hai, sáng thứ ba là Đại lễ của Hồi giáo – Tết hành hương, cậu Tự dự được. Trước đây khi còn ở Việt Nam, năm nào tới Đại Lễ, mẹ, cậu Tự và con đều đi chùa sớm lúc 4g sáng. Cậu Tự về chơi với con nhưng mặt con vẫn dàu dàu không vui vì còn đau buồn chuyện mẹ đi mất, cậu Tự nói, con phải biết quý trọng hiện tại, như bây giờ con đang có cậu Tự đi chơi với con, thì giờ con phải vui, mai mốt cậu Tự về lại Mỹ, con phải cố gắng lên. Kỷ niệm chỉ đẹp khi để nhớ lại chứ không phải để đau buồn. Những ngày đầu con lo việc ăn uống cho cậu Tự. Sau đó cậu Tự nói với con cậu Tự không ăn được giống con. Cậu Tự và con ăn khác nhau. Con hay cho nhiều rau vô, cậu Tự thì ít ăn rau, thích ăn thịt. Cậu Tự nói : “Nhìn hổng ham.” Con chỉ lo cho cậu Tự ăn uống 2 ngày đầu, những ngày còn lại trong một tháng đó, cậu Tự và con đều đi ăn ngoài. Bình thường con ít đi ăn ngoài nên không biết nhiều tiệm ngon, cậu Tự và con lần nào vô nhầm tiệm bán mắc mà không ngon thì hai cậu cháu bái bai tiệm đó luôn. Cậu Tự còn coi trên web xem có trang nào có rating của tiệm đó không quất cho nó cái 1 sao – là tiệm tệ nhất. Vì con cứ đòi phải đi quán Halal cho được, cậu Tự cũng chiều theo hết nên mới đụng nhầm mấy tiệm “hà bá” đó, đồ ăn cũ mấy trăm năm, mình đâm đầu vô vừa lãnh đạn vừa bị chém. Vậy là cậu Tự cứ ngồi tìm trên mạng nhà hàng nào có buffet, chỗ nào ăn ngon, rồi kêu con lại xem, mình đi đây ăn đi. Thật ra thì cậu Tự sợ con cực. Cậu Tự ở được nửa tháng nhưng không đi đâu chơi, chỉ ngồi cái ghế dựa lưng hình tròn màu xanh đọt chuối mà bác Siêu Linh Thông gọi là ghế mặt trăng. Cái ghế này mẹ của con – Halimah Thùy – đã ngồi lúc những cơn đau trong tủy xương hành mẹ, vì không nằm được nên mẹ phải ngồi. Con nói cái ghế này mẹ con hay ngồi lúc bị đau, cậu Tự có dám ngồi không. Cậu Tự nói “có gì đâu mà không dám, mẹ con thương cậu Tự lắm.” Con hỏi cậu Tự có muốn đi chơi không, cậu Tự nói không, cậu Tự đâu có ham đi chơi, cậu Tự về đây để thăm mẹ con. Cậu Tự ngồi đây nè, nhớ lại hồi xưa nhà mình sao sao, cậu Tự ngồi trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa. Trước đây con cứ nghĩ người ở nước ngoài sống sung sướng hơn so với người ở Việt Nam. Cậu Tự về đây, cách biệt 10 năm, con mới thấy cậu Tự sống không sung sướng chút nào. Cậu Tự buồn chuyện gia đình. Cậu Tự là người đàn ông của gia đình, luôn chăm chút cho gia đình. Con rất thích mỗi khi cậu Tự về Việt Nam. Vì có cậu Tự là gia đình mình sẽ tụ họp đông đủ, ăn chung một bữa ăn ở nhà hàng, đi một chuyến du lịch, có thuê xe riêng, đó là những ký ức vui vẻ in đậm từ những ngày con còn nhỏ. Cậu Tự về thăm mọi người từ Sài Gòn đến Đà Lạt, từ Đà Lạt đi thêm 3 tiếng về Bảo Lộc để thăm họ hàng. Cậu Tự đã về Việt Nam thăm đủ hết mọi người. Cậu Tự luôn hòa đồng với mọi người. Cậu Tự về đây kỳ này, tướng vẫn cao ráo nhưng dáng đi đôi khi liêu xiêu, con nghĩ trong bụng coi chừng cậu Tự té thì làm sao. Con hỏi cậu Tự không cần uống thuốc nữa hả cậu Tự, cậu nói có bệnh đâu mà uống. Gần đây có một câu nói trên facebook : “Life is like a Camera. Just focus on what’s important and capture the good times, develop from the negatives and if things don’t turn out. Just take another shot.” Có lẽ vì vậy mà ở ngoài bình thường cậu Tự hoặc trầm ngâm hoặc vui thì cười mỉm chi nhưng khi chụp ảnh cậu Tự lúc nào cũng cười tươi hết cỡ và ăn ảnh. Vì cậu Tự là thợ chụp hình mà.
Mỗi khi đi đâu có chụp hình, quay phim, khi về nhà cậu Tự mở máy ra làm liền. Cậu Tự cặm cụi với video và photoshop, ngồi chọn nhạc nghe thử để lồng nhạc vô video. Cậu Tự làm say mê như hồi mẹ con ngồi dịch bài, ngồi suốt bên bàn máy không biết mệt. Vì cậu và mẹ có niềm đam mê. Lúc xem video 50 năm Subud, con đã xúc động, mắt rơm rớm vì được thấy sơ lược lịch sử Subud từ những ngày xưa, khi tình thân giữa các huynh đệ Subud lồ lộ trong ánh mắt nụ cười của mọi người. Cậu Tự làm gì cũng hết lòng, trong đó có Subud, cậu Tự xem Subud là con đường đúng mình cần đi. Nhưng chắc vì Subud bên Mỹ mọi người ở xa nhau quá nên cậu Tự ít được gặp huynh đệ. Cậu Tự lại tham gia hoạt động Scout – hướng đạo sinh. Cậu Tự ra đi ai cũng không tin, con cũng bàng hoàng. Con biết cậu Tự yếu nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy. Cậu Tự vừa về Mỹ được 10 ngày thôi. Cậu Tự còn phải lo cho em Tí Nị, con gái một của cậu Tự mà. Khi nghe tin của cậu Tự, cảm giác đầu tiên của con là cậu Tự được nhẹ nhàng rồi. Con vẫn bình tĩnh nhưng từ từ vài tiếng sau mới thấy được sự mất mát của bản thân. Con cám ơn cậu Tự đã dạy cho con bài học biết chấp nhận với những gì mình có và vui với nó. Nếu không có cậu Tự dạy, con vẫn sẽ ôm nỗi buồn của mình mà gặm nhấm ngày qua ngày và tự nghĩ mình không may, quên đi những ân phước mà Thượng Đế đang ban cho mình. Hẹn gặp lại cậu Tự. Như cậu Tự vẫn nói, người đi trước người đi sau, rồi sẽ gặp. Su thúi |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Tưởng nhớ anh Tự Bùi Thị Thủy Anh Tự là người con thứ chín trong gia đình, em là con thứ mười. Hai anh em hơn kém nhau 2 tuổi, và đi học chung trường từ lớp vườn trẻ đến hết bậc tiểu học. Thuở ấy, em thường " dựa hơi " ông anh để không bị đám con trai cùng trường chọc phá (có lẽ lúc ấy em nhỏ con ốm yếu nhút nhát nhưng hay làm điệu ). Khi học trung học thì không còn cơ hội tò tò theo anh để xin " ăn ké cà rem hay xí muội ", hoặc "đọc ké truyện chưởng Kim Dung", "chơi ké trò chạy đua leo nhảy" của con trai. Khi trưởng thành, khi em đã có thêm chú nhóc thứ nhì - tên Ba Cu -hay quậy phá ở lớp mẩu giáo, thì anh Tự vẫn còn đôc thân, suốt năm suốt tháng đeo kè kè máy ảnh đi cùng các đoàn du lịch làm phóng sự, thức sáng đêm để rửa hình, phóng hình, chọn hình rồi giao hình. Anh Tự (mà bé Su và nhóc Ba Cu ngọng nghịu gọi là " cậu Cọ") thỉnh thoảng có giờ rảnh buổi trưa, nên đến truờng mẩu giáo đón hai đứa cháu. Chị Hiền - nội tướng của anh Tự hiện nay - thuở ấy là cô giáo, "cậu Cọ" đã dần dần đi đón cháu thường xuyên hơn, và từ đây bắt đầu "thiên tình sử Tự - Hiền". Qua đi bao năm tháng, qua đi bao gian truân bất khả kháng của những người di dân khỏi Việt Nam sau 1975, qua đi những buồn vui đời thường của cặp vợ chồng hiếm hoi chỉ có một cháu Trâm là gái, anh Tự và chị Hiền mỗi lần thư từ liên lạc hay quà thiệp cuối năm đều dùng danh xưng "TựHiềnTrâm" với người nhà. " Ê mậy, má sao rồi, tao nói chuyện chút coi " luôn luôn là câu nói thứ nhì của anh Tự sau khi " A lô, Thủy hả, làm sao? ", mỗi cuối tuần khi anh Tự điện thoại sang Canada cho em hoặc em gọi sang Cali cho anh Tự. Kiểu nói chuyện "cà rỡn" của anh Tự không đổi thay, mặc dù thời gian gần đây, tháng 5 năm 2013, anh Tự sang Canada thăm gia đình em với dáng vẻ lụ khụ khệnh khạng của một người đang bệnh nặng. Chỉ có mẹ em - bà cụ 90 tuổi bị bệnh Alzheimer, bệnh đãng trí người già - là không nhận ra điều này. Và có thêm chị Thùy - Halimah Thùy -, người chị thứ bảy, không thể nhận ra điều này, bởi lúc ấy chị đang lâm bệnh ung thư máu ở Việt nam, và 5 tháng sau, chị đã ra đi trước anh Tự chỉ 49 ngày. Em không phải là hội viên Subud, cũng không phải là người Hồi giáo, nhưng em rất ngưỡng mô cách cư xử và tình cảm của những huynh đệ Subud với nhau. Tình cảm này đã được thể hiện qua ánh mắt, lời cầu nguyện, câu an ủi của các anh chị Subud khi họ đến thăm chị Thùy bệnh ở Việt Nam, khi họ đến tiễn đưa anh Tự lần cuối cùng ở Cali. Do trí nhớ quá tồi, em không thể nhớ hết tên của các anh chị dù em đã được gặp qua, chỉ nhớ được chị Ngẫu và anh Mão mà em được gặp trong buổi tang lễ anh Tự. Và khi em đươc đọc qua trang tưởng nhớ, em cảm thấy nhẹ lòng và được an ủi rất nhiều. Bởi lẽ , em tin rằng linh hồn anh Tự sẽ được thanh thản siêu thoát, một khi cái chết đến với anh thật bất ngờ nhưng cũng thật nhẹ nhàng. Không đau đớn, không giằn vật, tựa như hơi gió thoảng qua rất mong manh rồi dừng bặt. Xin thành thật cám ơn tất cả anh chị hội viên Subud về mọi điều anh chị đã làm cho anh Tự. |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Tưởng Nhớ Lukita Bùi Văn Tự Hoàng Nam Hartono Nhận được tin Lukita Bùi Văn Tự đã ra đi, huynh đệ Subud thật sửng sốt, bàng hoàng vì quá đột ngột, và bất ngờ. Có ai nghĩ rằng chỉ hơn một tháng rưỡi sau ngày Halimah Thùy là chị ruột của Lukita mất, rồi nay lại đến Lukita từ giã chúng ta. Gia đình Subud năm nay thật mất mát quá nhiều.!!! Nhìn bề ngoài Lukita với một vóc dáng rất giang hồ, cộng với tính khí ngang tàng, bướng bỉnh, nói thẳng nói thật nên đôi khi Lukita cũng làm phật lòng các huynh tỷ đàn anh trong các cuộc hội luận, nhưng với tính khí nói thẳng nói thật này lại là một điều tốt, và ngoài ra phải công nhận Lukita là con người có tâm đạo, rất sốt sắng nhiệt tình với Subud. Sau năm 1975, Hôi Huynh Đệ Tâm Linh Subud tại Sài gòn không còn hoạt động nữa, tất cả các huynh đệ trong gia đình Subud tan tác khắp nơi, không còn có trụ sở để tập Latihan nữa. Nhà Lukita bấy giờ là một nhà in bỏ hoang, nhiều đồ đạc, vật dụng các máy in, máy cắt… bề bộn khắp nơi, chỉ còn lại có một căn gác nhỏ xíu, là nơi để các sách báo là còn gọn ghẻ đôi chút, và đây chính là nơi đầu tiên mà Lukita đã bỏ công chùi rửa lại cho sạch sẽ, kêu gọi các anh em huynh đệ bên nam tụ họp lại, làm nơi tập Latihan cầu nguyện Thiêng Liêng, bất chấp mọi sự khó khăn và bất trắc, mới đầu chỉ được hai ba, dần dần lên đến sáu bảy huynh đệ, và đây cũng là nơi khai mở cho các huynh đệ mới. Hoàng Nam cũng có rất nhiều kỷ niệm với Lukita trong những năm từ 1975 đến năm 1994 qua những buổi Selematan cầu nguyện. Lukita là một trong những anh em liên lạc đắc lực , là “phó nhòm “có máy quay video nên đã ghi lại hầu hết các buổi Selematan, sinh hoạt của gia đình huynh đệ Subud trong giai đoạn khó khăn, nhưng cũng đầy ngập những hình ảnh thân thương đoàn kết trong tình huynh đệ Susila Budhi Dharma. Trong thời gian trên nhà Hoàng Nam thường hay tổ chức Selematan, mỗi lần như vậy là Murwani phải tính xem làm món ăn nào vừa ngon, vừa miệng hợp khẩu vị các huynh đệ, còn Hoàng Nam thì dọn dẹp, sửa soạn nhà cửa cho tươm tất, mỗi lần như vậy vui lắm, chiều độ 5 giờ thì các huynh đệ tập trung đầy đủ, cùng tập Latihan nhưng không bật đèn vì nhà Hoàng Nam có con đường Đinh Công Tráng đâm thẳng vô. Iskandar, con trai lớn của Hoàng Nam, lúc bấy giờ mới mười mấy tuổi thì ra ngồi ngoài hàng ba gác cửa và trông chừng xe để trước cửa. Tập Latihan xong là mọi người cùng trải khăn bàn bằng nhựa ni lông trên mặt sàn gạch, dọn chén bát, đĩa, muỗm, thức ăn ra ...bật đèn...Bác Dương Minh Châu nói vài lời khai mạc buổi lễ... rồi cùng nhắm mắt tĩnh tâm …sau đó cùng dùng bửa....chỉ có Lukita là khổ nhất vì phải ôm máy quay phim đi tới đi lui quay video mọi góc cạnh cho thật đầy đủ hình ảnh các huynh đệ . Ăn xong bên nữ dọn dẹp mọi thứ xuống bếp, cùng nhau rửa chén bát.... Sau đó lại trở lên phòng khách, Lukita bỏ băng video vào máy, bật màn ảnh ti vi lên, mọi người được xem lại hoạt cảnh từ đầu đến cuối bửa tiệc Selematan này, kể cả các pha các chị em vừa tán dóc vừa rửa bát, mỗi người nói một câu vui đùa..ai nấy xem đều cười nói phụ họa thật vui vẻ, tình huynh đệ thật thắm thiết và nồng ấm. Đến năm 1994 thì Lukita được chính thức làm phụ tá, và sau đó được đi qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình. Và gần đây nhất đầu tháng 11/2013 Lukita về Việt Nam thăm mộ chị Halimah, thăm cháu Sophia, và họp mặt cùng các huynh đệ Subud, ai ngờ cũng là buổi họp mặt chia tay cuối cùng của Lukita để trở về với Thiêng Liêng. Gia đình Hoàng Nam Hartono xin thành thật chia buồn cùng với Cô Hiền và tang quyến, cầu nguyện xin Thiêng Liêng sớm đưa Linh Hồn Lukita Bùi Văn Tự về Miền Vĩnh Phúc. Anh chị Murwani & Hoàng Nam Hartono |
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
©-2013 Góc Nhỏ |