Sự cấp bách của Bapak về Ngân hàng Subud

Subud Voice 2013

 
     
 
 
trung tâm S. Widjojo  

Ilaina Lennard viết...

Trong những bài nói chuyện mà Bapak đưa ra vào những năm 1970, ông đã nói một cách vô cùng cấp bách về việc thành lập Ngân hàng Thế giới Subud. Thậm chí ông còn nói rằng Subud có thể suy yếu và chết nếu chúng ta không thành lập được một tổ chức như vậy.

Và chúng ta đã thử – đầu tiên là ở Đức với SKM và sau đó là với Ngân hàng Susila Bakti ở Jakarta, trên tầng một của tòa cao ốc S. Widjojo. Nhưng khi Indonesia suy thoái, chúng ta mất ngân hàng và sau đó PTSW cũng bị bán.

Các thành viên lâu năm cho rằng chúng ta đã phạm nhiều sai lầm với những kinh doanh này, cũng như chúng ta đã mắc phải với các kinh doanh khác. Nhưng có lẽ - bất chấp tình trạng suy thoái kinh tế hiện nay - bây giờ chúng ta nên bỏ quá khứ lại phía sau và bắt đầu suy nghĩ lại, hãy đưa Lời khuyên của Bapak thành hiện thực. Chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn và có thể tiến tới với bước đi nhẹ nhàng hơn khi thời điểm thích hợp đến.

Harlinah Longcroft, sử gia Subud của chúng ta viết...

Lý do thành lập Ngân hàng Subud

P.T.Bank Susila Bakti không phải là kinh doanh ngân hàng đầu tiên được Bapak thành lập. Trong những ngày đầu của Subud, trước khi nó lan sang phương Tây, Bapak đã thành lập một ngân hàng nhỏ ở Sumatra, và đã cố gắng thành lập một ngân hàng hoặc tham gia vào một kinh doanh ngân hàng ở Java. Vậy tại sao ông lại cảm thấy ngân hàng rất quan trọng? Bapak đưa ra một số lý do.

Có lẽ điều cơ bản nhất là điều này - và bây giờ tôi không thể nhớ điều này là trong một bài nói chuyện hay Ông đã nói trong một cuộc họp Hội đồng quản trị. Bapak nói: Tiền là xăng làm cho thế giới quay tròn. Do đó Subud phải liên quan đến tiền bạc.

Nếu mọi người trong Thế giới Thương mại thấy rằng ngân hàng thành công, và nó lại được sở hữu và điều hành do những người theo tập latihan, thì họ sẽ nghĩ, 'Ồ, điều đó rất thú vị. Tôi cũng sẽ gia nhập Subud để có thể vừa tôn thờ Thượng Đế và vừa thành công trong đời sống thế gian.

Và như vậy Subud sẽ lan rộng khắp thế giới kinh doanh và thương mại. Từ thương mại, nó sẽ lan sang chính phủ, và latihan thực sự cần thiết ở đó, vì chính phủ kiểm soát sự phát triển và sử dụng khoa học… Trong một dịp khác mà tôi có mặt, Bapak nói, nếu khoa học phát triển nhanh hơn khía cạnh tinh thần của nhân loại, thì sẽ dẫn đến một thảm họa lớn.

Vì vậy, theo tôi, đó là lý do căn bản để Subud tham gia vào lĩnh vực ngân hàng.

Tuy nhiên đó không phải là lý do duy nhất. Bapak hy vọng từ khắp nơi trên thế giới, các doanh nghiệp Subud sẽ có thể vay từ ngân hàng Subud với lãi suất hợp lý, và sau đó hoàn trả lại (dĩ nhiên kèm lãi suất), rồi sau đó ngân hàng sẽ có thể cho các doanh nghiệp Subud khác vay lại từ lãi suất này, và cứ như thế.

Tiền Subud sẽ quay vòng và tăng dần. Bằng cách này, các doanh nghiệp Subud sẽ hỗ trợ lẫn nhau và tiền sẽ không bị lãng phí khi chuyển lãi cho các ngân hàng khác, không phải Subud.

Bapak cũng muốn ngân hàng Subud giúp đỡ những người vay tiền – cả Subud lẫn không phải Subud – bằng những lời khuyên về quản lý tài chính. Vì vậy, ông muốn BSB cho các nhà giao dịch trên thị trường vay, và ông muốn ngân hàng giúp họ thiết lập phương pháp ghi sổ sách kế toán tốt, để họ có thể quản lý lời lỗ của họ và thông qua việc quản lý tài chính khá hơn sẽ thành công hơn. Tóm lại, tôi tin ngân hàng chỉ mới bắt đầu giải quyết vấn đề này một thời gian ngắn trước khi nó được bán.

Phục vụ cộng đồng địa phương

Bapak cũng tin rằng các doanh nghiệp Subud nên phục vụ cộng đồng nơi họ thành lập. Các nhân viên BSB được trao cơ hội nâng cao trình độ năng lực ngân hàng của họ. Vì vậy, một cậu bé đưa tin có thể, nếu tỏ ra đáng tin cậy và có lương tri, cuối cùng sẽ được nhận làm thư ký tập sự cấp dưới. Nếu cậu ta có thể làm được điều đó, cậu ta có thể được thăng tiến.

Những nhân viên đã tốt nghiệp trung học, nếu tỏ ra hứa hẹn với vai trò thư ký, sẽ được gửi đến trường cao đẳng ngân hàng Jakarta do Chính phủ điều hành. Và vì vậy trình độ chuyên môn và khả năng kiếm tiền của họ được cải thiện. Nhân viên ngân hàng được khuyến khích sử dụng tiền một cách thiết thực. Họ có thể vay những khoản vay ưu đãi bằng tiền lương của mình để mua những ngôi nhà nhỏ hiện đại được ngân hàng mua cho họ. Bằng cách hỗ trợ nhân viên, các nhân viên sẽ truyền bá những gì họ đã học được cho bạn bè và gia đình của họ. Một số, không phải tất cả, sẽ gia nhập Subud.

Bapak cũng mong đợi các doanh nghiệp hỗ trợ các tổ chức từ thiện Subud và Subud. Vì vậy, ngoài khoản 25% thuế đóng góp cho các tổ chức từ thiện Subud hoặc Subud, chẳng hạn, BSB cũng giúp tài trợ cho các ấn phẩm định kỳ của Subud ở Indonesia.
Bapak luôn muốn ngân hàng Subud có một bộ mặt công khai – ông muốn nó là một ngân hàng cung cấp các tài khoản ngân phiếu. Việc kiểm tra các tài khoản thường không kiếm được nhiều tiền và tốn nhiều chi phí để quản lý đó là lý do không mang tính thương mại đến mức đưa Subud ra trước công chúng.

Bài học cần học

Có một số bài học lớn và cơ bản được rút ra từ kinh nghiệm của BSB. Trước hết, nếu ngân hàng Subud cho doanh nghiệp Subud vay thì doanh nghiệp vay phải trả nợ và trả lãi cho ngân hàng Subud trước tất cả các cân nhắc khác. Nhiều người Subud vay tiền xem ngân hàng Subud như một ông chủ hào phóng và đặt việc trả nợ cuối cùng hoặc thậm chí không bao giờ ưu tiên trả lại. Điều này gây ra những khó khăn rất lớn cho ngân hàng Subud.

Hơn nữa, bất kỳ tổ chức tài chính nào do các thành viên Subud thành lập đều phải được cấp vốn theo các quy định thông thường của ngành - chứ không phải hoàn toàn bởi những gì ở Úc được gọi là "các nhà đầu tư của bố mẹ". Tất nhiên các thành viên Subud bình thường có thể và nên đóng một vai trò nào đó – nhưng nếu công việc kinh doanh được thực hiện, như Bapak dự đoán, với thế giới thương mại, thì nguồn vốn làm nền tảng cho ngân hàng phải được thiết lập trên những nền tảng rất vững chắc.

Trước khi BSB thực sự đi vào hoạt động, các ông bố bà mẹ Subud đã thành lập PT S. Widjojo, rồi Anugraha, rồi nỗ lực thành lập một khách sạn lớn ở Jakarta, và tất nhiên là Kalimantan, v.v. một lượng kiến ​​thức chuyên môn thương mại hạn chế sẵn có ngay trong chính Subud – và “sẵn có” có nghĩa là sẵn có bởi vì không phải ai có kiến ​​thức chuyên môn cũng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống thương mại thành công của mình và cống hiến thời gian cho một doanh nghiệp Subud.

Hơn thế nữa, các nhà đầu tư Subud thực sự không có khả năng cung cấp dòng vốn đầu tư liên tục cần thiết để hỗ trợ các doanh nghiệp này và vượt qua được những thăng trầm về lợi nhuận.

Khả năng sinh lời không chỉ phụ thuộc vào kỹ năng quản lý tốt mà còn phụ thuộc vào các lực lượng thị trường mà các doanh nghiệp riêng lẻ có rất ít quyền kiểm soát nếu có.

Trải nghiệm bên trong

Đã nói tất cả những điều đó - điều chắc chắn cần phải nói thêm - trải nghiệm bên trong khi làm việc trong một doanh nghiệp lớn khá phi thường và rất khác so với những gì mọi người nghĩ. Tôi sẽ không mô tả ở đây kinh nghiệm của riêng tôi, tuy nhiên trong mười tám năm làm việc cho ngân hàng Subud, tôi đã nghe Bapak nói vô số lần về những vấn đề liên quan đến doanh nghiệp – và tôi muốn kết thúc bằng việc chia sẻ một hoặc hai trong số đó, những hiểu biết này với các bạn. Theo tôi họ giải thích rất nhiều về cách những người làm việc trong hoặc làm việc với doanh nghiệp nên tiếp cận công việc này như thế nào.
Trong những ngày đầu thành lập ngân hàng, tôi phát hiện ra rằng một doanh nghiệp khác đang tổ chức các buổi tập latihan cho Giám đốc và các buổi trắc nghiệm. Vì vậy, tại một cuộc họp của Ban Giám đốc BSB nơi Bapak có mặt, như thường lệ, – ​​và tại đó, như thường lệ, tôi đang ghi Biên bản – tôi hỏi Bapak liệu BSB có nên có những latihan đặc biệt và trắc nghiệm như đang được thực hiện ở doanh nghiệp khác như thế này không. . Sharif Horthy có mặt với tư cách thông dịch viên, và khi anh dịch câu này cho Bapak, Bapak nói: "Sharif! Điều này có đúng không? Hãy bảo họ dừng ngay lập tức! Không latihan đặc biệt gì cả!

Chỉ tập latihan thông thường thôi! Không trắc nghiệm!" Và vì vậy BSB không được phép đi theo con đường này.

Lại nữa, ngay từ những ngày đầu, Bapak đã giải thích cho các giám đốc cách họ nên làm việc. Bapak nói: Bạn là Giám đốc Ngân hàng, bạn đang ở trong văn phòng, ngồi sau chiếc bàn lớn thì một người Trung Quốc bước vào.

(Người Indonesia không thể đọc được nét mặt của người Trung Quốc - và tôi cũng vậy!) Bạn không biết ông ta là người Trung Quốc tốt hay xấu. Ông ta muốn vay một khoản vay rất lớn, vậy bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ lắc lư qua lại khi “tiếp nhận” liệu việc cho vay có tốt không? Nếu bạn làm điều này, trông bạn rất ư kỳ quặc, và ông Trung quốc có thể rất giàu có đưa công việc kinh doanh của ông ta đi nơi khác.

Hoặc bạn xin lỗi và đi vào nhà vệ sinh để trắc nghiệm - trong trường hợp đó, lần đầu tiên ông ta có thể nghĩ 'Tội nghiệp ghê! Ông giám đốc bị tiêu chảy!' nhưng nếu bạn làm điều này mỗi lần ông ấy đến gặp bạn, ông ta sẽ tự hỏi 'Có chuyện quái gì thế?' và một lần nữa bạn có thể mất một khách hàng tốt.

Vậy đó không phải là cách. Khi làm việc trong doanh nghiệp của mình, bạn phải luôn ở trạng thái yên tĩnh để biết khi ông ấy vào phòng bạn, ông ta là người Trung Quốc tốt hay xấu. (Nói cách khác, nếu bạn ở trong trạng thái yên tĩnh, bạn nhận biết được qua latihan và có thể biết mà không cần phải trắc nghiệm.)

Và cuối cùng là câu chuyện về tính bảo mật. Sau khi ngân hàng tồn tại được nhiều năm, một số thành viên Subud đã nói điều gì đó như thế này: "Bapak nói rằng không có bí mật nào trong Subud, nên chắc chắn điều này có nghĩa là các doanh nghiệp phải luôn nói cho mọi người biết mọi điều về hoạt động và hoạt động kinh doanh của họ." Vấn đề này đã được nêu ra hỏi Bapak tại một cuộc họp.

Bapak trả lời: Các doanh nghiệp thương mại cần phải giữ bí mật, nếu không các đối thủ cạnh tranh sẽ biết được cách họ vận hành và những gì họ dự định, và điều đó thật ngu ngốc và có hại cho việc kinh doanh. Khi các thành viên Subud thực sự ý thức được latihan của mình, họ cũng sẽ ý thức được latihan của người khác – vì vậy trong trường hợp này, không có bí mật nào hết trong Subud.

Tiền đã đi đâu mất?

Chúng tôi sử dụng thuật ngữ “Suud Enterprise” rất lỏng lẻo. Thực ra mọi doanh nghiệp đều là “doanh nghiệp của thành viên Subud”.

Ngân hàng và PT S Widjojo cũng không ngoại lệ. Họ là doanh nghiệp của các thành viên Subud. Họ thuộc về các nhà đầu tư.
Vì vậy, khi BSB được bán, số tiền bán được sẽ quay trở lại với chủ sở hữu – nhà đầu tư. Nếu họ yêu cầu các nhà phân phối đưa nó cho tổ chức Subud, hay một tổ chức từ thiện Subud, hoặc chuyển nó sang một khoản đầu tư vào P.T.S. Widjojo, vậy thì chính xác đó là những gì đã xảy ra. Hầu hết mọi người đều muốn tiền bán được trả lại cho chính họ. Vì vậy, đó là những gì đã được thực hiện. Bản thân tôi đã thực hiện việc phân chia đầu tiên.

Trong những năm qua, các khoản phân chia tiếp theo đã được chia cho các nhà đầu tư BSB, vì một số sự tham gia nổi bật của BSB với PTSW và các dự án lớn khác cuối cùng đã được giải quyết.

Cuối cùng, tôi nên nói thêm rằng điểm mấu chốt trong doanh nghiệp là làm việc theo nhóm. Bapak nói trong một cuộc họp nhân viên ở ngân hàng rằng người ta không bao giờ nên đánh thẳng vào đầu ai đó vì lỗi lầm của họ. Bạn chỉ nên quan sát – để lần sau khi họ có thể sẽ đánh rơi quả bóng, bạn đi ở phía sau họ và có thể giúp đón bắt được!

Trong bài viết này, khi tôi “trích dẫn” lời Bapak, tôi chỉ nhắc lại những gì tôi có thể nhớ được chứ không trích từ một bản ghi âm nào của Bapak, hay những ghi chép được ghi lại vào thời điểm đó.

 

 
 
   
  © 2024 Góc Nhỏ