Trên đường đi của cơn bão

Renardo Barden

 
     
 

Subud New York sống sót sau cơn bão Sandy...

 
siêu bão Sandy kéo vào thành phố New York  
   


Trước tiên, bạn nên biết rằng tòa nhà Subud New York có mái nhà phẳng lớn, rộng khoảng 50 x 100 feet và hệ thống thoát nước trên mái nhà không phải lúc nào cũng hoạt động hiệu quả. Có một tòa nhà lớn kế bên với cửa sổ ở các cầu thang mở ra ngoài và những người làm việc trong tòa nhà đó thường xuyên mở những cửa sổ đó để hút thuốc lá lậu và sau đó vứt tàn thuốc lá ra khỏi cửa sổ xuống mái nhà của chúng tôi.

Khi mưa đến và nếu mưa đủ mạnh, tàn thuốc bị cuốn vào và làm tắc nghẽn hệ thống thoát nước trên mái nhà của chúng tôi. Nước tích tụ trên mái nhà, tạo thành hồ, sau đó chảy xuống các đường nối, đi xuống lớp cách âm, qua lớp cách âm vào trần nhà và nhỏ giọt xuống, đôi khi còn làm hư hại nặng nề hơn.

Vài năm trước, trong một trận mưa lớn, tàn thuốc lá đã làm tắc cống thoát nước của chúng tôi, mái nhà bị đọng nước và trần nhà bị sập, chúng tôi đã chịu thiệt hại hàng nghìn đô la và phải đóng cửa tòa nhà trong nhiều tuần.

Với việc sửa chữa đang diễn ra bên trong, chúng tôi đã tham khảo ý kiến của những người thợ lợp mái, họ thực hiện công việc rất tốn kém trên mái nhà nhưng không đảm bảo lâu dài. Chúng tôi lắp đặt ống thoát nước trên mái nhà, sau đó kêu gọi nhiều người khác nhau đưa ra các phương án cải tiến và giải pháp cho các vấn đề của chúng tôi.

Chúng tôi biết được rằng trên một mái nhà bằng phẳng lớn, việc đọng nước là không thể tránh khỏi nhưng phải được quản lý. Nước không nên thoát quá nhanh vì nếu quá nhanh (vào hệ thống thoát nước của thành phố vốn đã quá tải), nước từ mái nhà của chúng tôi có thể gặp nước thải dưới đường và chảy ngược lại qua nhà vệ sinh và cống thoát nước, tạo thành một đống bùn lầy và mùi hôi thối khó chịu.

Chúng tôi đã mất hàng ngàn đô la thu nhập từ việc cho thuê nhà bị giảm đi vì những điếu thuốc lá, nhưng công ty bảo hiểm của chúng tôi đã thể hiện sự hợp tác và chi trả cho những thiệt hại vật chất của chúng tôi ở mức 50 ngàn đô la.

Chúng tôi đã mua một chiếc máy bơm chống ngập và đặt nó lên gác mái và hiện nay chúng tôi thường xuyên kiểm soát mái nhà để tìm vật cản trở nước thoát.

Hàng xóm mới

Thời gian trôi qua và chúng tôi có được một hàng xóm mới; khách sạn Holiday Inn nằm gần chúng tôi ở phía bên kia tòa nhà của chúng tôi và tạo ra một số vấn đề về thoát nước thông qua một bức tường gạch lớn. Mưa bị gió đẩy vào bức tường này và rơi xuống mái nhà của chúng tôi; có hệ thống thoát nước giữa hai tòa nhà của chúng tôi, chỉ là không đủ.

Một ngày nọ có người ném chiếc khăn tắm của khách sạn lên mái nhà của chúng tôi. Mưa cuốn nó vào nắp cống. Hệ lụy là nước ngập nhiều hơn, tuy không nghiêm trọng lắm. Chúng tôi mở các bức tường bên trong của tòa nhà, làm sạch các ống thoát nước và gửi một con mắt điện tử xuống dưới căn Phố 29, nơi chúng tôi phát hiện ra có một số hư hỏng trong kết nối của ống nước thải chúng tôi với hệ thống cống của thành phố.

Lời khuyên tinh tế từ những người hiểu biết là: đừng nói cho thành phố biết có sự hư hỏng  ở đó vì họ sẽ yêu cầu bạn phải trả tiền để sửa chữa và vì sự hư hỏng ở ngay tại điểm nối nên bạn cứ để yên thành phố sửa chửa sự hư hỏng này. Hiện tại bạn vẫn bình yên, ít nhất là cho đến khi vết nứt trở nên trầm trọng hơn.

Quá nhiều độ ẩm!

Có một tấm lưới thép khá lớn trên vỉa hè phía trước nhà Subud của chúng tôi nhằm mục đích mang không khí trong lành vào nơi mà rốt cuộc vẫn là một loại hầm mộ của một tòa nhà. Độ ẩm đến từ mưa và tuyết và tạo ra một đống bụi bẩn lớn trên một phần sàn hầm, nhưng đó là cuộc sống ở New York.

Tuy nhiên, quá nhiều độ ẩm là không thể chịu đựng được. Năm ngoái, khi cơn bão Irene sắp xảy ra, tôi đã tìm thấy một tấm ván ép cũ trong phòng lò sưởi và dán nó lên lỗ thông hơi để ngăn lũ lụt.

Bão Irene kéo đến các xe điện ngầm bị đóng cửa và khi điều tồi tệ nhất qua đi, tôi đi bộ từ căn nhà ở Midtown vào trung tâm thành phố và phát hiện ra rằng thiết bị kỳ lạ (tấm ván ép cũ) của tôi đã có tác dụng và cống thoát nước của chúng tôi đã hoạt động bình thường và nước thải đã không trôi vào cống của chúng tôi.

Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc lớn để ăn mừng nhưng lại về nhà và ngủ một giấc.

Hội viên Subud NY không vui mừng gì khi mưa. Các thành viên hội đồng quản trị của Subud NY cũng đang học dần cách không vui mừng vì mưa.

Bão Sandy kéo đến. Chúng tôi biết xe điện ngầm sẽ sớm ngừng hoạt động, nhưng chúng tôi vẫn dùng xe điện ngầm vào trung tâm thành phố để tập latihan, tin tưởng rằng hệ thống xe điện sẽ không ngừng hoạt động trên toàn thành phố cho đến sau khi chúng tôi tập latihan xong.

Tôi không tìm thấy tấm ván ép mà tôi đã sử dụng cho cơn bão Irene nên tôi đã nhờ anh Anwar Cabrera phụ giúp nghĩ ra một thứ khác. Anh ấy tìm thấy một tấm nhựa cứng mỏng ở đâu đó và dán nó vào vị trí tấm ván ép trước kia.

Khi chúng tôi làm xong những gì có thể làm, chúng tôi về nhà và lo lắng (ý tôi là, ừ, phó thác).

Vợ tôi Lee Noonan và tôi sống ở Midtown, nơi hơi cao và do đó không phải là một nơi tồi tệ để sống nếu bạn sống trên đảo Manhattan. Căn chung cư của chúng tôi cao vài tầng nhưng được che chắn bởi những tòa nhà chọc trời lớn. Chúng tôi không thực sự lo lắng cho sự an toàn của mình. Đèn là một thứ cần thiết phải có trong tình trạng mất điện, tuy nhiên, chúng tôi không thấy bán pin đèn flash trong vài ngày qua. Nhưng chúng tôi có một số nến và biết rằng cơn bão không thể kéo dài mãi mãi.

Cơn bão và hậu quả của nó

Khi cơn bão Sandy1 ập đến, chúng tôi có súp và truyền hình cùng với một vũ trụ các nhân vật nổi tiếng và các chuyên gia tư vấn khuyến cáo mọi người nên ở trong nhà. Chúng tôi ở trong nhà và xem những người trượt sóng, các người liều lĩnh, sống mơ ảo, và húp thêm súp. Vào một thời điểm nào đó, Lee từ phòng sau xuất hiện và hỏi tôi tiếng động gì kinh thế. Tôi trả lời tôi cũng nghe thấy và biết rằng tiếng động đã ầm ĩ đến mức rồi sẽ được đưa vào tin tức thôi. Và quả thực đã đúng như vậy.

Có một tòa nhà to lớn, xấu xí trên đường 57. Có thể bạn đã nhìn thấy chiếc cần cẩu cao chênh vênh đó trên tivi của chính mình. Chúng tôi nghe thấy tiếng nó bị gãy, giống như tiếng va chạm. Cần cẩu không lớn đến mức có thể rơi xuống tòa nhà của chúng tôi, nhưng nó đủ lớn và gần để có thể rơi vào thứ gì đó và sau đó có thể rơi xuống tòa nhà của chúng tôi.

Chúng tôi xem các sự kiện diễn ra trên truyền hình như mọi người khác và nghĩ đến sự lo lắng cũng như cầu nguyện cho những người chúng tôi biết ở những vùng bị ảnh hưởng nặng nề.

Khi cơn bão tồi tệ nhất kết thúc, chúng tôi mạo hiểm bước ra ngoài đi dưới cơn mưa và cơn gió giật ngược khó chịu. Không ai có thể đi lại dễ dàng do tất cả các con phố gần đó đều bị đóng cửa vì cần cẩu bị gãy. Chúng tôi cũng không thực sự muốn đi lên khu phố trên. Khi điều tồi tệ nhất qua đi, chúng tôi biết xe điện ngầm đã bị nước ngập và mất điện ở bên dưới Đường 34 nên chúng tôi đã mặc áo mưa tốt nhất, mang theo những chiếc đèn pin không dùng đến và đi tập tễnh, ì ạch ở trung tâm thành phố. Vài nhà cung cấp bánh pizza vẫn mở cửa, vài quán rượu mở cửa ở đây hoặc ở kia.

Chúng tôi len lỏi, đi ngang qua dòng người đang đợi cà phê. Bất cứ nơi nào mở cửa đều có đám đông đứng chờ bên ngoài. Những người không có điện ở khu vực phía dưới Manhattan đang kéo vào thị trấn, những đội quân người, đi bộ lên khu vực có điện, họ cần sạc điện thoại di động, họ cần lau khô và sưởi ấm, cần một bữa ăn. Những nhà hàng có thể mở cửa có lẽ đã có ba ngày tuyệt vời nhất trong một thập kỷ.

Trong sự nhẹ nhõm và không thể tin được, chúng tôi thấy ánh sáng trên sân thượng nhà Subud đang chiếu sáng, một phần của hòn đảo ánh sáng trong mớ hỗn độn. Cái thiết bị bằng nhựa phía trên lỗ thông hơi được giữ vững. Cống của chúng tôi đã thoát nước ở mức hoàn hảo.

Cảm tạ ơn trên chúng tôi đã vượt qua mọi chuyện mà không bị tổn thương gì. Và vẫn còn biết ơn đến tận bây giờ.

________

1 Siêu bão Sandy tàn phá nước Mỹ năm 2012 khủng khiếp nhất từ trước tới nay

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ