Trải nghiệm của Machmud

Harris Smart
 
     
 

Khoảng 20 năm trước, tôi đã xuất bản một cuốn sách tên là “Mười sáu bước”, một tuyển tập kinh nghiệm của các hội viên Subud. Thỉnh thoảng, mọi người vẫn đến gặp tôi và nói về cuốn sách này và chín trên mười lần, họ sẽ nhắc đến một đoạn cụ thể trong đó vì đã gây ấn tượng đặc biệt mạnh mẽ đối với họ.

Đoạn văn này xuất phát từ câu chuyện trong cuốn sách về Machmud Fiedorowicz mà người ta biết đến anh lúc đó là Rachmadi Fiedorowicz. Câu chuyện kể về việc anh lớn lên ở Newcastle-on-Tyne như thế nào và trở thành một người nghiện heroin, sau đó anh được một bác sĩ giải cứu ra sao, và sau này anh trở thành hội viên Subud như thế nào. Anh tiếp tục mô tả những năm đầu của anh trong Subud và một đoạn văn đã gây ấn tượng mạnh với rất nhiều người...

 
Machmud Fiedorowicz  

Vào đầu năm 1981, tôi trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống cá nhân và cảm thấy mình chẳng còn gì cả. Mọi thứ tôi làm dường như đã biến mất hoặc bị lấy đi. Lúc đó, tôi trắc nghiệm với một số phụ tá và nhận được rằng tôi nên làm việc tại một trang trại Subud ở Edinburgh.

Thế nên cuối tuần đó tôi du hành đến tòa nhà này. Lúc đầu, tòa nhà có nhiều người đến làm việc, nhưng dần dần người đến ngày càng ít đi, cho đến một ngày, tôi thấy chỉ còn mình tôi làm việc. Đó là một ngày rất lạnh và mưa như trút nước. Tôi đang đập bê tông bằng búa tạ. Tay tôi bị đứt, chảy máu và sưng lên. Tôi cảm thấy hết sức chán nản.

Tôi quyết định rời bỏ Subud vào thời điểm này. Tôi thấy chán Subud, chán Bapak, chán Hồi giáo, tôi vào phòng latihan nằm xuống ngủ, quyết tâm sau đó sẽ về nhà và quên Subud. Tôi giậc mình thức dậy khi có tiếng gõ cửa.

Tôi mở cửa và không thấy ai cả. Tôi bắt đầu bị kích động nên đi tìm kiếm quanh trang trại xem có ai ở đó không, nhưng không tìm thấy người nào cả. Tôi sợ hãi quay lại.

Tôi ngồi một lúc ở đó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở. Tôi thấy cánh cửa lay động như thể vì không khí đang nóng lên, nhưng tôi tự nghĩ chắc tại tôi nhìn chằm chằm quá mạnh. Sóng nhiệt dường như xuyên thẳng qua người tôi và rồi tôi nghe thấy một giọng nói. Giọng nói đó là của một người đã ở bên tôi suốt cuộc đời nhưng tôi gần như đã quên mất. Giọng rất bình tĩnh, rất nhạy cảm và rất bình thường.

Giọng nói đó vang lên: “Machmud, đứng dậy đi.” Tôi đứng dậy: “Bây giờ hãy đưa tay lên trời. “Nói thật đi, thấy cảm giác thế nào?”
Tôi nói to: “Thành thật mà nói, tôi có cảm giác như đang giơ tay lên trời vậy”. Tôi không thể nói nhiều hơn thế. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

Giọng nói đó nói: “Bây giờ hãy cử động ngón tay của bạn, cảm giác thế nào?” Tôi đáp: “Tôi có cảm giác như đang cử động ngón tay vậy”.

Giọng nói tiếp tục: “Ngón tay tiếp theo, cảm giác thế nào? Ngón tay tiếp theo…” Và rồi từng các bộ phận khác nhau của cơ thể của tôi.

Sau khi kết thúc, giọng nói đó nói: “Đây là latihan Kejiwaan, nó hoàn toàn bình thường: bạn chịu trách nhiệm về mọi chuyển động mà bạn thực hiện trong cuộc sống của mình. Latihan đã ở bên bạn 100% kể từ khi bạn được khai mở. Đừng chờ đợi được di chuyển, hãy di chuyển theo bất kỳ hướng nào bạn chọn. Latihan sẽ hướng dẫn bạn.”

Sau đó có giọng nói: “Machmud, hãy trải nghiệm Susila.” Ở đây tôi cảm thấy không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bình thường và nóng nảy.

“Bây giờ hãy trải nghiệm Budhi.” Có một sự khác biệt nhỏ. Tôi nhận thức được điều gì đó lớn lao hơn, điều gì đó bên ngoài bản thân mình.

Sau đó giọng nói nói: “Hãy trải nghiệm Dahrma.”

Ở đây tôi trải nghiệm một sự khác biệt thực sự. Câu duy nhất tôi phải dùng để miêu tả là “không thể tin được” và tôi không thích dùng câu này vì tôi không thích cường điệu.

Tôi bắt đầu di chuyển quanh phòng, cống hiến mọi thứ tôi có cho latihan, cho đến khi không còn lại gì. Tôi muốn dừng lại, nhưng có giọng nói vang lên: “Hãy tiếp tục đi, tìm người, hỏi họ những gì họ cần và giúp họ tìm thấy thứ họ cần”. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được Machmud là ai.

Giọng nói đó nói: “Đây là Susila, Budhi, Dharma, Subud. Trong Kitô giáo, nó được gọi là Đức tin, Hy vọng và Bác ái. Susila là Chúa Jesus, một người có đức tin hoàn hảo, Chúa Con. Budhi là Quyền năng của Thiên Chúa Cha tràn ngập vũ trụ, mà trước đó bạn chỉ có thể hy vọng, và Chúa Thánh Thần là sức mạnh của tình yêu, lòng bác ái.”

Sau đó giọng nói hỏi: “Machmud, có bao nhiêu Thượng Đế?”

Tôi nói: “Một.” Và trở nên sợ hãi.

“Không, Machmud, hãy nói thành thật, có bao nhiêu Thượng Đế?”

Tôi trả lời: “Không có.” Sau đó tôi cảm nhận: "Allah, Allah, Allah, đây là Thượng Đế , Thượng Đế là đây."

Cuối ngày hôm đó, nhiều người trong nhóm đến làm việc tại khu nhà và tôi nghỉ ngơi. Đêm đó tôi mơ về Bapak và cháu trai ông, Mas Adji. Bapak ngồi trong góc phòng với vẻ mặt tập trung. Có một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào Bapak và căn phòng tràn ngập một cơn mưa vàng bao phủ Mas Adji và tôi. Mas Adji và tôi đang nhìn nhau và anh ấy nói: “Machmud, nói nhanh đi.” Cả hai chúng tôi nói chuyện rất nhanh cho đến khi trở nên điên cuồng, chỉ nói lắp bắp.

Adji nói: “Đừng nói chuyện nữa. Hãy làm việc." Chúng tôi không biết chúng tôi đang làm gì. chúng tôi làm việc cho đến khi đổ mồ hôi.

Sau đó Mas Adji nói: “Bây giờ, Machmud, đừng làm việc nữa, hãy suy nghĩ đi.”

Tâm trí của chúng tôi trở thành một, chúng tôi cùng lúc suy nghĩ giống nhau và chúng tôi cùng nhau thực hiện những động tác thích hợp cho suy nghĩ đó. Tôi bước vào trạng thái ý thức mà tôi không thể nhớ lại.

Tôi nhìn Bapak và thấy ánh sáng vẫn chiếu thẳng vào Bapak, nhưng mưa đã tạnh. Bapak mỉm cười và thư giãn. Tôi nhìn Adji và thấy ánh sáng đang chiếu thẳng vào anh ấy. Tôi nhìn lên trên và thấy một ánh sáng chiếu vào tôi. Khi nhìn lại Bapak, tôi cảm nhận: Bây giờ, cuối cùng tôi đã hiểu được điều gì đó.

Sáng hôm sau, là một người Hồi giáo, tôi thức dậy và bắt đầu cầu nguyện, nhưng tôi thấy mình không thể cầu nguyện theo cách thông thường. Việc cầu nguyện không thực hiện được  vì tôi không thể sử dụng tâm trí của mình theo bất kỳ cách nào. Sau đó, tôi trải nghiệm bên trong mình âm thanh đếm rất chậm. Tôi không thể ngừng đếm. Tôi nghĩ tôi sẽ chết khi đếm.

Việc đếm cứ tiếp tục và tiếp tục. Tôi nghĩ việc này sẽ dừng lại ở 100, rồi 250, rồi 500, 750. Tôi bỏ cuộc và cuối cùng đếm đến 1001. Sau đó, tôi cảm nhận tôi không thể bỏ bê bất cứ điều gì trong cuộc đời tôi. Mọi điều nhỏ nhặt đều thực sự quan trọng. Bạn không thể đi đến tận cùng cho đến khi bạn bao quát hết mọi thứ. Sau đó tôi nhận được một hiện ảnh ​​giống như một bộ phim.

Đầu tiên có một số hòn đảo và tôi đi du hành qua các đảo này và nơi đó có rất nhiều trẻ nhỏ. Tôi bị các em vây quanh. Tất cả các em đều nhìn tôi và các em trông rất hạnh phúc. Tôi tự hỏi các em đang làm gì xung quanh tôi vì tôi không có gì để cho các em hay kể cho các em nghe. Tôi cảm thấy tất cả các em sẽ thất vọng khi biết tôi không có gì để cho các em.

Tôi nhìn thấy một cây cầu rất nhiều người di chuyển trên cây cầu này. Tôi thấy Bapak và Adji trên cây cầu này. Cả hai đều mỉm cười và cười vì những chuyện đang xảy ra. Tôi cảm nhận tôi sẽ đi du hành khắp thế giới, tôi sẽ làm việc gì đó với Adji và việc gì đó liên quan đến trẻ em hoặc thanh thiếu niên.

Câu chuyện tiếp tục mô tả Machmud đã đến Cilandak ngay sau đó và gặp Bapak như thế nào. Sau đó tại Đại hội Thế giới Anugraha năm 1984, anh được bổ nhiệm làm điều phối viên đầu tiên của Hội Thanh niên Subud mới thành lập.

Ngay lập tức Machmud thực hiện một chuyến đi vòng quanh thế giới để khơi dậy sự quan tâm của mọi người đến sự phát triển mới này. Trong quá trình anh ấy đến Melbourne. Ở đó anh đã có một bài nói chuyện tuyệt vời và Simone Melder, một hội viên trong nhóm, đã viết ra tất cả những gì anh ấy nói, kể cả đoạn văn vừa trích dẫn, và rất tốt bụng khi đưa đoạn văn cho tôi để tôi ghi vào cuốn sách của tôi.

Tôi tin Rachmadi hiện sống ở Indonesia, nơi anh ấy là một họa sĩ cực kỳ thành công (hoặc là một nhà mỹ thuật hình ảnh (visual artist)1 như chúng ta thường nói ngày nay).

____________

1 "Mỹ thuật gia hình ảnh" là một thuật ngữ không chính thức để chỉ người chuyên về việc tạo ra các hình ảnh, tranh hoặc các tác phẩm nghệ thuật. Một mỹ thuật gia hình ảnh có thể là họa sĩ, họa sĩ minh họa, nhiếp ảnh gia, nhà điêu khắc hoặc nghệ sĩ làm việc trong các hình thức nghệ thuật khác. Những nghệ sĩ này sử dụng khả năng sáng tạo của họ để tạo ra các tác phẩm nghệ thuật có tính thẩm mỹ và thường truyền đạt cảm xúc, thông điệp hoặc ý tưởng.

Thuật ngữ "mỹ thuật gia hình ảnh" không cụ thể và có thể áp dụng cho các nghệ sĩ trong nhiều lĩnh vực nghệ thuật khác nhau. Các nghệ sĩ có phong cách, kỹ thuật và cách thể hiện khác nhau, và tác phẩm của họ có thể được tạo ra trong nhiều phương tiện khác nhau như sơn dầu, acrylic, màu nước, nghệ thuật số, nhiếp ảnh và nhiều phương tiện khác.

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ