Chạm trán cái chết...

Peter Jenkins
 
     
 

Đã có một số câu chuyện đáng chú ý về các hội viên Subud sống sót trong những vụ tai nạn xe hơi suýt chết người. Hai vụ hiện lên trong đầu tôi là; Simon Guerrand bị một tai nạn xe hơi suýt chết mà anh này sau đó mô tả là “điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi”, và sau khi qua tai nạn anh đã có động lực thúc đẩy việc thành lập Quỹ Hòa bình Guerrand Hermes; Solihin Thom, người đã trở thành bác sĩ chỉnh hình (chỉnh xương) do suýt chết trong một vụ tai nạn.

Tập cuối cùng về Peter Jenkins trong loạt phim dài ba tập, anh ấy kể về sự chạm mặt hai lần với cái chết...

Cách đây một thời gian, tôi đã đi đến quyết định có hai điều tôi cần phải làm. Để ổn định sức khỏe và nghiêm túc hơn với việc viết lách, và để đạt được hiệu quả này, Isti1(vợ) và tôi đã đăng ký một khóa cai nghiện 10 ngày tại một địa điểm ở Queensland và tôi ghi danh tham gia các hội thảo Lễ hội Nhà văn vịnh Byron.

 
Peter Jenkins  

Cơ sở cai nghiện nằm ở một nơi được gọi là 'Living Valley Springs' và nơi không cho phép mang thuốc lá vào cơ sở này, thế nên tôi đã đến đó sớm và giấu thuốc lá của mình dưới một tảng đá, ở cuối đường. Tôi nghĩ, nếu bị cơn nghiện hành hạ, tôi có thể chạy xuống đó để lén hút nhanh một điếu thuốc.

   Sau khi tôi bước qua cổng vào nơi cai nghiện, kể từ đó tôi không hút một điếu thuốc nào nữa. Thật là một điều kỳ diệu, tôi chẳng bị khó chịu đau đớn gì cả mà nhịn hút thuốc rất dễ dàng.

Sau khi xong khóa cai nghiện, chúng tôi trở lại Gunnebah đúng lúc để tham dự hội thảo SICA kéo dài bốn ngày. Trong thời gian này, chúng tôi thử nghiệm một chế độ ăn kiêng mới. Tôi cảm thấy tốt nhưng khá buồn ngủ. Tôi gọi cho cơ sở Living Valley Springs để nói với họ về chứng buồn ngủ này và họ nói, "hãy kiên trì ăn kiêng, cơn buồn ngủ rồi sẽ qua đi“. Khi hội thảo SICA kết thúc, tôi bắt đầu dự ngày đầu tiên của hội thảo viết lách của các nhà văn.

Trên đường trở về, còn cách Gunnebah chưa đầy một dặm, tôi ngủ gật trên tay lái khi xe đang xuống dốc một ngọn đồi. Con đường dốc này cong về bên trái và xe tôi bay thẳng khoảng 70 thước, tôi thức dậy với túi khí bung ra và kính chắn gió nổ tung. Tôi bò ra khỏi xe, có người nào đó đi tới và gọi xe cứu thương. (Sau đó, anh ấy chỉ cho tôi thấy, nơi chiếc xe của tôi khi bắt đầu chuyến bay, đã bay giữa hai cái cây to lớn và lấy một khúc thân cây từ mỗi cây.)

Tôi không thể đứng dậy được, và xe cấp cứu đã đưa tôi đến bệnh viện, nơi họ khám thấy tôi bị dập một đốt xương sống. Dù vậy thật nhẹ nhõm khi tôi được đưa vào bệnh viện an toàn và được nằm trong phòng bệnh và sau cùng chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc giảm đau.

Cô y tá đang đo huyết áp cho tôi, thì đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên. Tôi nhìn thấy cô y tá nằm trên sàn nhà cách đó vài thước, phần trên cơ thể cô lúc này đang nằm trong tay một gã đàn ông vạm vỡ, anh ta dường như đã phát điên và anh ta đang tiến tới chỗ tôi.

Tôi cố gắng dùng chân chống trả anh ta và hét lên: “Cứu tôi với!”, và cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, một cô y tá khác đến, nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi giường và nói: “Nhanh lên!” Cô ấy đưa tôi vào một phòng khác để bảo vệ tôi. Thật không may, thật sai lầm khi tôi phải đứng dậy, với tình trạng gãy đốt xương sống. Trong phòng an toàn này, huyết áp của tôi giảm mạnh, tôi lại được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nằm ba ngày.

Tôi không tìm ra được điều gì đã thúc đẩy gã đàn ông kia làm vậy hoặc liệu có bất kỳ phần tiếp theo nào của câu chuyện này hay không, nhưng vào tuần trước tôi đã đo và thấy tôi chỉ cao có 5 foot 95, trong khi trước đây tôi cao 6 foot. Vì vậy, tôi chợt nhận ra rằng việc bị kéo ra khỏi giường ít nhất có thể đã góp phần vào việc tôi bị mất đi nửa inch. Lần tới khi tôi lên đó, tôi có thể sẽ đến bệnh viện xem có báo cáo nào về việc này không.

Phải mất một thời gian tôi mới hồi phục lại sức khỏe sau vụ tai nạn, điều này đã cho tôi có rất nhiều thời gian để suy ngẫm về ý nghĩa sự việc. Tôi có nên nỗ lực nữa để cải thiện sức khỏe của mình và đàng hoàng hơn với việc viết lách nữa hay không? Chắc là không rồi.

Trong vòng mười hai tháng sau tai nạn này, tôi bị một tai nạn khác. Tôi đang lái xe cùng với Isti và chúng tôi đang chạy với tốc độ khoảng 75 cây số/giờ quanh một khúc cua trong khu vực chỉ cho chạy 80 cây số/giờ thì đột nhiên có một chiếc xe hơi đang lao thẳng về phía chúng tôi. Vụ va chạm gần như trực diện. May mắn thay, hai xe đang ở vào một góc cua nhỏ và hai xe lao ra xa nhau. Những người chứng kiến ​​cho biết, chiếc xe kia đã chạy quá tốc độ và đã vượt vạch đôi màu trắng giữa đường (cấm qua mặt).

Nhiều xe cứu thương hơn, một cho tôi, một cho Isti và một cho tài xế xe kia. Tôi lại phải nhập bệnh viện, với vết bầm tím nặng, gãy vài cái xương và gãy cả xương ức.

Vậy thì, những gì thực sự đã tác động lên tất cả những điều xảy ra đối với tôi? Giả thuyết của tôi là trong những vụ tai nạn này, là không có gì tình cờ cả. Chính xác, tôi hiểu đây là cách duy nhất để mở ra những phần trong tôi vẫn còn khép kín hoặc những phần còn đối kháng và cần được giải thoát.

Kể từ những tai nạn này, tôi dễ xúc động hơn trước rất nhiều. Tôi dễ khóc hơn xưa và tôi cảm thấy mình dễ bị tổn thương và cởi mở hơn về mặt cảm xúc.

Và còn một việc nữa. Trước tai nạn này, tôi thường phải đi chỉnh lưng cho thẳng mỗi năm một lần, phải đến gặp bác sĩ chỉnh hình khoảng ba lần để chữa trị. Nhưng kể từ tai nạn này, tôi không còn gặp vấn đề gì nữa cả.

Phần này đã kết thúc loạt phim ba hồi với Peter Jenkins.

____________

1 Từng là phụ tá quốc tế, đã qua Việt Nam.

 

 

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ