Khúc giao hưởng chia tay Requiem của Mozart

François michel Rousseau
 
     
 

Về cái chết của con trai chúng tôi vào năm 1993 của François michel Rousseau
(Bản dịch tiếng Anh của Hanavi Hirsh và Rosalind Priestley)

Từ khi còn ở tuổi thanh thiếu niên, tôi đã rất thích âm nhạc cổ điển. Tôi yêu dòng nhạc "cổ điển", loại nhạc mà sau khi nghe, người ta có thể ngân nga mãi không quên, để một lần nữa trải nghiệm điều mình yêu thích và mang lại điều tốt lành cho chúng ta; một âm điệu có thể đưa chúng ta đến những vùng đất xa xôi hoặc những nơi thầm kín sâu thẳm trong nội tâm. Đối với tôi, âm nhạc này đã trở thành một loại hướng dẫn tinh thần và là người bạn thân thiết thuở thiếu niên, nó thắp sáng lên hoặc làm dịu đi tâm hồn tùy theo nhu cầu. Nhưng tôi luôn cảm thấy không ưa thích Requiems, tôi luôn cảm thấy âm điệu này quá ngọt ngào và tôi không bao giờ mua bất kỳ bản thu âm nào. Và bây giờ, tôi biết rõ tại sao lại như vậy.

Ngoại lệ duy nhất, khi lần đầu tiên nghe thấy, tôi đã say đắm bởi vẻ đẹp và sự dễ dàng u sầu của điệu hành khúc tang lễ trong Bản giao hưởng thứ ba của Beethoven. Bây giờ tôi biết tại sao giai điệu da diết này, một biểu hiện của sự cam chịu sâu sắc, lại là người bạn đồng hành ở bên cạnh tôi suốt cuộc đời, như thể chuẩn bị cho tôi điều gì đang chờ đợi.

Vào ngày thứ bảy, ngày 30 tháng 1 năm 1993, tôi ra ngoài vào buổi sáng. Trên đường trở về, tôi vào một cửa hàng bán đĩa CD cũ. Sau khi tôi xem qua chúng, tôi chỉ còn giử lại một đĩa mà tôi đã đi rồi lại quay trở lại và đĩa này tôi chưa có trong bộ sưu tập. Đó là đĩa Requiem của Mozart1. Tôi tự hỏi tại sao tôi cứ quay trở lại xem đĩa này. Tôi nói với chính mình, dù sao, với trường hợp của Mozart, tôi có thể bỏ qua sự ác cảm thông thường của mình đối với Requiems. Thế nên, tôi đã mang đĩa đó về nhà. Ngay khi tôi về đến, tôi đã vặn lên nghe.

Ở giữa bản nhạc, đột nhiên, tôi bật đứng dậy mà không biết tại sao. Tôi cảm thấy như có một luồng không khí đã đẩy tôi đứng lên, và sau đó đầu tôi tràn đầy những từ sau: "Ad vitam aeternam..." (Sau này tôi kiểm tra nhưng không tìm thấy những từ này trong bản Requiem của Mozart.) Sau đó tôi kiểm lại thời gian. Mười hai giờ mười mấy phút. Tôi nghĩ có lẽ, đã qua trưa, nên cơn đói đã thúc đẩy tôi bật đứng dậy. Sau đó, tôi tiếp tục lắng nghe đến hết bản Requiem của Mozart một cách bình tĩnh. Không lâu sau đó, vợ tôi, Helsa, đến ngồi bên tôi.

Một lát sau đó, Serge (một người bạn của Martin, con trai chúng tôi) gọi điện thoại để hỏi liệu cậu ta có thể ghé qua nhà để gặp chúng tôi vào khoảng ba giờ không, để nói về một vấn đề cá nhân. Chúng tôi tự hỏi cậu ấy muốn gì thế nhỉ, vì chúng tôi chưa biết cậu ấy. Serge bấm chuông cửa vào khoảng bốn giờ. Sau khi chào đón cậu ấy, tôi hỏi có điều gì đã đưa cậu đến gặp chúng tôi.

Cậu ấy trả lời, "Không phải về tôi, mà là về Martin."

Một cơn hỗn loạn bắt đầu xoay tròn trong đầu tôi, và ngay lập tức trong tâm trí và cả cơ thể tôi, tôi chợt biết Martin đã chết. Tôi hốt hoảng, giọng mình đứt quảng,

"Đừng nói với tôi rằng Martin đã chết!"

Helsa lên tiếng, giọng gần như bị ai thắt cổ,

"Im đi! Đừng nói bậy bạ. Anh đừng đùa ngu ngốc như vậy."

"Dạ, đúng vậy, đó là sự thật. Bạn ấy chết vào buổi trưa trong một vụ tai nạn ô tô," Serge nói.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy như mình bị ai đánh một thanh thép vào vùng thần kinh thái dương. Tôi quỵ người xuống trước nỗi đau, và bật khóc nức nở theo cách chưa từng xảy ra trong đời.

Sau một lúc, tôi đứng dậy, nước mắt đầm đìa, Helsa và tôi ôm nhau. Tôi không thể ngừng khóc.

Tôi cảm thấy như mình có một lỗ lớn trong ngực và như tay phải của tôi đã mất đi.

Helsa sau đó hỏi Serge chuyện này đã xảy ra như thế nào.

Martin đang trên đường đến cửa hàng của mình thì chiếc xe của anh ấy trượt sang trái, rồi quay hướng ngược lại, ở khúc cua nguy hiểm trên cầu Jacques Cartier, và bị một chiếc xe vận tải nhỏ đâm vào phía bên phải. Serge cho chúng tôi biết, đầu Martin va vào khung cửa, bạn ấy chết ngay. (Tuy nhiên, vào lúc đó, chi tiết này không hiện rõ với tôi.) Thi thể bạn ấy đã được đưa thẳng đến nhà xác.

Có điều gì đó nội cảm tôi đã nhận biết con tôi, Martin, sẽ qua đời. Trong khi nó đang tiến về phía cái chết, không còn gì để nghi ngờ tôi đã nhận được nên để cho nó nghe bản Requiem hay nhất của Mozart như một hình thức chia tay. Có lẽ là Martin đã vẫy tay chào tôi khi đi ngang qua, khiến tôi bật đứng dậy khỏi chiếc ghế bành đang ngồi vài phút sau mười hai giờ. Trên thực tế, sau này tôi biết qua một nhân chứng vụ tai nạn, người lái chiếc xe được trang bị điện thoại di động, đã gọi số cấp cứu 911 vào đúng lúc mười hai giờ mười lăm phút.

Một nỗi đau đớn thực sự bắt đầu với chúng tôi sau đó. Chúng tôi không thể có thêm bất kỳ thông tin cụ thể nào cho đến ngày hôm sau khi chúng tôi có thể liên lạc được với cảnh sát, vì họ đã kết thúc ca làm việc của họ. Chúng tôi đến nhà xác để nhận dạng thi thể của con chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng không thể làm điều này mà phải chờ cho đến thứ Hai tuần sau vì nhân viên nhà xác đã nghỉ làm từ buổi trưa thứ Bảy cho đến sáng thứ Hai.

Tôi đã không thể nhìn thấy xác con trai mình, để tự trấn an mình, vượt qua mọi sự nghi ngờ, về sự thật của cơn ác mộng không thể tưởng tượng này. Tình trạng sợ hãi và không thực tế này kéo dài suốt cuối tuần, từ chiều thứ Bảy đến sáng thứ Hai. Khi chúng tôi đến nhà xác vào sáng thứ Hai, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy thi thể con qua cửa sổ. Chúng tôi không thể xác nhận được sự lạnh lẽo của nó, thậm chí không thể chạm vào tay của con! Dường như cơ thể con chúng tôi thuộc về cảnh sát hơn là của cha mẹ, với nhà chức trách, họ sợ cha mẹ có thể lấy đi điều gì đó thuộc về cảnh sát!

Tôi đau khổ một cách không thể tưởng tượng. Con tôi 32 tuổi bỗng trở thành đứa trẻ của tôi một lần nữa, đứa con nhỏ của tôi, đứa con trai duy nhất của chúng tôi, và tôi không thể loại bỏ khỏi tâm trí mình rằng con chúng tôi đã phải chịu đựng đau đớn khủng khiếp trước khi qua đời. Có lẽ con tôi đã sợ hãi trước nỗi đau, nó thấy mình đơn độc và không chuẩn bị bất cứ điều gì cho sự chuyển tiếp sang thế giới bên kia... vào cõi vô định. Tôi đã quên thông tin của Serge nói với chúng tôi, con chúng tôi đã qua đời tức thì.

Cả Helsa và tôi đều chìm trong sự đau khổ. Helsa muốn biết tai nạn đã xảy ra như thế nào. Nhưng Serge không biết nhiều hơn những gì anh đã nói với chúng tôi. Cảnh sát đã hết làm việc ngày hôm đó, chúng tôi phải đợi đến ngày hôm sau để nói chuyện với cảnh sát đã trực ca hôm xảy ra tai nạn. Còn đối với Serge, anh nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát tại căn chung cư của con chúng tôi, và anh đã đề nghị với cảnh sát để anh thông báo tin tức tồi tệ này cho chúng tôi, thay vì để họ làm điều đó. (Anh không chấp nhận những gì anh đã được nghe nói, anh đã đến kiểm tra có thực sự là chiếc ô tô của con trai chúng tôi đã gặp tai nạn, trước khi đến anh gặp chúng tôi.)

Marie. Cô con gái chúng tôi đang sống ở Tumbaco, Ecuador, chưa có điện thoại, nên tôi đã phải mất nhiều giờ mới có thể liên lạc được với nó. Cuối cùng, tôi tìm thấy gia đình Wilds (của trường Pestalozzi) và gia đình Garzon (của tổ chức Fundacion Vivir) và hỏi xem liệu có ai đó có thể kể lại tin tức bi thảm này cho con gái tôi biết. Rất muộn buổi tối hôm đó, Marie gọi cho chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau khóc trên điện thoại. Marie nói cảm thấy rất quan trọng phải ở bên cạnh chúng tôi vào lúc này.

Trong thời gian này, chúng tôi cảm thấy được bảo vệ và yêu thương mạnh mẽ của tất cả các người thân và bạn bè của chúng tôi. Họ giúp đỡ chúng tôi và thể hiện sự hỗ trợ đầy đủ trong cuộc thử thách này, mà trong mọi khía cạnh, là một cuộc thử thách kinh khủng để vượt qua. Vào khoảng một hoặc hai giờ sáng, chúng tôi trở về nhà, mặc dù có đề nghị từ Marie-Françoise và Marc chúng tôi nên ở lại qua đêm tại nhà họ.

Tôi rất khó ngủ, vì tôi không thể ngăn mình đừng khóc, trong khi nghĩ tới con chúng tôi phải chịu đau đớn khủng khiếp trước khi qua đời. Tôi chợp mắt được vài tiếng để rồi thức dậy vào ba hoặc bốn giờ sáng trong nỗi tuyệt vọng khôn tả. Sau đó, tôi rời phòng ngủ để tới phòng làm việc của tôi, nơi cuối cùng, tôi có thể lấy lại được sự bình tĩnh. Tôi hỏi xin Thượng Đế tôi có được phép hỏi những câu hỏi đang ám ảnh tôi lúc này, qua trắc nghiệm không. Tôi nhận được một câu trả lời mạnh mẽ 'có', và tôi đã hỏi ba câu sau đây: Ia) Có phải cái chết của Martin là Thánh ý của Thượng Đế không?, tức là sự kiện đã xảy ra theo đúng số phần của con tôi, hay, Ib) Đó chỉ là kết quả của một tai nạn không thể dự đoán? 2) Martin đã rất đau đớn trước khi qua đời?, và 3) Tôi có thể nhận biết được trạng thái bên trong của Martin vào thời điểm đó không?

Và tôi đã nhận được, đúng, cái chết của Martin đã xảy ra theo Thánh ý của Thượng Đế và đó đúng là số phần của con tôi; con tôi không hề phải chịu đau đớn; và trạng thái bên trong nó rất yên bình, nhẹ nhàng đến nỗi tôi gặp khó khăn khi tiếp nhận, vì trạng thái này quá thanh thản và tươi sáng. Tôi cảm thấy một sự an ủi to lớn đến mức tôi có cảm giác như một trọng lượng 100 kí đã được gỡ bỏ khỏi ngực tôi.

Tôi nhớ mình vẫn đang quỳ và nói với Thượng Đế, với một cảm xúc vô cùng biết ơn, "Nếu, bất chấp sự xáo lộn trong tâm hồn của tôi, tôi đã tiếp nhận đúng cái chết của con trai chúng tôi, Martin, đã xảy ra theo Thánh ý của Ngài và đó là số phần của con tôi, xin cám ơn Thượng Đế. Nếu tôi đã tiếp nhận đúng con trai chúng tôi không chịu đau đớn trước khi qua đời, xin cám ơn Thượng Đế. Nếu tôi đã tiếp nhận được trạng thái bên trong của con chúng tôi vào thời điểm đó, xin cám ơn Thượng Đế Toàn Năng."

* * *

Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho hai người bạn cũ tại Pháp; một người không có ở nhà, nên tôi không thể kể nhiều, chỉ vài lời với vợ anh ấy. Người còn lại, người đã trải qua kinh nghiệm tương tự vài năm trước đó, đã nói với tôi một điều rất quan trọng, điều đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi: chúng ta không nên tự thương hại bản thân.

Con gái chúng tôi, Marie, nói với chúng tôi, ngay sau khi cô đến từ Ecuador, vào ngày hôm sau cái chết của Martin, tức ngày Chủ Nhật, cô đã yêu cầu được tập latihan cùng các phụ tá.

"Con đã yêu cầu các phụ tá cùng con tập latihan cho Martin. Ban đầu, con nhận thấy hơi nặng nề. Sau đó, đột nhiên, con cảm nhận Martin đứng bên cạnh con trong một khoảng thời gian dài. Sau đó, anh ấy nói với con, trong khi anh ấy còn trong cơ thể của mình, việc tiếp nhận latihan quá khó khăn, nhưng khi anh ấy qua đời, anh ấy có thể tiếp nhận được latihan và anh ấy nhận thấy latihan tốt hơn rất nhiều so với khi còn sống trên cõi đời.

"Sau đó, con cảm nhận sự hiện diện của hai 'linh hồn', hoặc hai thực thể được chiếu sáng  màu vàng, con không biết chính xác là gì, họ ở phía trên con, họ nói với con, họ đang ở đó để giúp đỡ Martin. Sau đó, con tiếp nhận được linh hồn của Martin trong cơ thể của anh ấy, đó là một linh hồn đầy ánh sáng, rồi rất nhanh (có lẽ chỉ một nửa giây), linh hồn không còn bị hạn chế trong cơ thể của anh ấy nữa. Và sau đó, con cảm nhận ánh sáng (linh hồn của anh ấy) bay lên, bay lên, bay lên và bay lên và cảm giác đó là một tình trạng hoàn toàn yên bình và rất nhẹ nhàng.

"Cảm nhận của latihan này ở lại bên trong con một thời gian rất lâu. Nó mang lại cho con sức mạnh và sự bình tĩnh cần thiết để đối mặt với thực tế này."

Thật là một ân phước tuyệt vời khi một người trong gia đình có thể, mà không cần tìm kiếm, không cần suy nghĩ, lại có thể tiếp xúc được với Martin thông qua cách này, để có thể an ủi chúng tôi về tình trạng của Martin. Chúng tôi rất biết ơn về khả năng này.

* * *

Helsa và tôi đi tập latihan vào sáng Chủ nhật với nhóm Montréal. Chúng tôi đến đó hơi sớm vì chúng tôi muốn thực hiện một số trắc nghiệm với những phụ tá  đã đồng ý gặp chúng tôi sớm hơn. Theo yêu cầu của tôi, bên đàn ông hỏi lại ba câu hỏi mà tôi đã hỏi trong đêm. Vô cùng nhẹ nhõm khi các câu trả lời đều giống nhau cho cả ba chúng tôi. Phía phụ nữ cũng đặt những câu hỏi tương tự, cũng như những câu hỏi khác, theo yêu cầu của Helsa, và họ nhận được câu trả lời tương tự như câu trả lời nhận được từ phía chúng tôi. Đối với câu hỏi liên quan đến việc liệu Martin có đau đớn hay không, Suzanne Lavigne nhận được câu trả lời: "Không, không hề đau đớn." Sau đó, cô ấy cảm thấy, "Thật là một sự giải thoát," và người ta nghe thấy cô ấy nói: "Cuối cùng thì! Thật là nhẹ nhàng!"

Vào Chủ Nhật sau chúng tôi đã tổ chức một buổi tiếp đãi tại Hội trường Subud trên đường Bordeaux để tưởng nhớ sự ra đi của Martin. Ba con gái của anh đã có mặt và đang chơi cùng các cháu họ. Buổi chiều hôm đó gần hai trăm người đã đến dự. Nhà phân phối loa phóng thanh chính cho Martin (đối tác làm ăn), người rất thích Martin, cũng như một trong những người chị họ của Helsa và chồng, đã lái xe từ Toronto (600 km) để chào tạm biệt nó và cho chúng tôi biết họ yêu mến nó như thế nào. Chúng tôi khá ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều người yêu mến nó đã đến tiễn đưa. Thật là một buổi tiếp đón ấm cúng và thanh thản, nhưng cũng đầy niềm vui theo một cách nào đó. Chúng tôi nói lời giã biệt Martin, chúc con chúng tôi một chuyến đi tốt đẹp. Chúng tôi cảm nhận Martin rất hạnh phúc.

Trong thời gian đó, chúng tôi đã nhận được gần một trăm thư chia buồn; thư của Pauline và Lester Sutherland chứa một đoạn trích từ một lá thư của Siti Rahayu, trả lời một người đã hỏi bà về sự ra đi của con cái và ý nghĩa tâm linh của sự việc. Ibu nói Bapak từng nói với Ibu khi một hội viên Subud hoặc con cái của hội viên Subud chết một cách bất ngờ, cái chết đó là theo Thánh ý của Thượng Đế Toàn Năng. Điều này ăn khớp với những gì các phụ tá và tôi đã tiếp nhận được về cái chết của Martin. Con gái của chúng tôi đã kể về một giấc mơ giúp nó hiểu những gì chúng tôi đã trải qua khi con trai chúng tôi qua đời. Giấc mơ của Marie: "Con đang ở bên bốn đứa con của mình đang chơi trong nước; nước trong suốt và yên bình. Sau đó, Stéphanie, (con gái thứ hai của con) bước vào nước và đi ra xa khỏi con. Ngay lúc đó, một con sóng khổng lồ cao 30 mét, đột ngột kéo tới với tốc độ mãnh liệt và ập lấy con bé chỉ trong một giây. Con nhìn cảnh đó, kinh hãi và hoàn toàn bất lực, cơ thể như bị tê liệt. Con không thể làm gì cả." Sau đó, Maria hiểu việc không thể làm bất cứ điều gì khủng khiếp như thế nào đối với chúng tôi. Và đây thực sự là điều đã kéo chúng ta xuống, sự bất ngờ và bất lực của chúng ta.

* * *

Chúng tôi đã được ban phước và được giúp đỡ rất nhiều từ các người bạn, cả về mặt thể chất cũng như tinh thần, trong những ngày đầu tiên, những ngày tồi tệ nhất. Chúng tôi có thể cảm nhận được tình yêu của họ, từ gần xa khắp mọi nơi trên thế giới. Từ đáy lòng, chúng tôi chân thành biết ơn tất cả anh chị em của chúng tôi về tình yêu và sự hỗ trợ của họ.

Chúng tôi mong họ hiểu việc nói về Martin là điều tốt đối với chúng tôi và họ không nên sợ gợi lại chuyện này làm chúng tôi buồn. Chúng tôi biết con chúng tôi hiện đang rất bận rộn trong việc cải thiện bản thân mình.

Trong trải nghiệm khó khăn này, chúng tôi đã khám phá ra tầm quan trọng, độ sâu tình yêu của chúng tôi dành cho con trai. Helsa nói sẵn sàng đổi cuộc sống của mình cho con trai chúng tôi. Trước khi Martin ra đi, chúng tôi chưa bao giờ biết được chúng tôi yêu thương Martin đến mức nào, một mức độ mạnh mẽ đến như vậy. Điều này cho chúng tôi thấy, có thể bên trong chúng ta, có một tia lửa nhỏ tình yêu to lớn của Thượng Đế dành cho tất cả chúng ta.

Đó là cảm xúc của chính chúng ta phải chịu đựng sự ra đi đột ngột như vậy. Nhưng trong thực tế, cha mẹ có thể mong muốn món quà nào lớn hơn cho con mình hơn là sự hiện diện bên trong nó Lực Tạo hóa!

* * *

Trong một vài dịp, con gái của chúng tôi đã cảm nhận được Martin nói chuyện với cô. Điều này xảy ra khi cô đang yên tĩnh trước khi đi ngủ. Maria cảm nhận sự hiện diện của anh trai và nghe thấy anh ấy (bên trong) nói chuyện với cô. Anh ấy đã truyền đạt những thông điệp sau đây.

Trải nghiệm đầu tiên

Điều đầu tiên Martin nói với cô là thời gian của anh ấy ở đây đã kết thúc. "Anh không muốn em buồn. Em buồn vì em nghĩ rằng em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Tất cả việc em cần phải làm là cảm nhận sự hiện diện của anh và anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Sự khác biệt duy nhất là em không thấy anh."

Sau khi tôi nghe thông điệp đó, khi tôi đang lái xe để đi mua đồ, tôi bắt đầu nói chuyện với Martin trong xe, tôi nói với con là tôi yêu nó rất nhiều và xin lỗi nếu tôi đã không là một người cha tốt như tôi có thể. Tôi làm việc này giống như con tôi đang ngồi bên cạnh tôi ở ghế kế bên và tôi có thể vươn tay ra để ôm vai con tôi. Sau đó, tôi chợt nhận ra con tôi không có ở đó bằng thân xác, và tôi bắt đầu khóc. Tôi đã phải dừng xe lại.

Trải nghiệm thứ hai

Martin cũng đã nói với Marie rằng anh rất vui mừng khi chúng tôi đã tổ chức bữa tiệc cho anh vào Chủ Nhật ngày 7 tháng 2 tại Trung tâm Subud và rằng anh chưa bao giờ cảm thấy được yêu thương nhiều đến như vậy trong suốt cuộc đời của mình; và tình yêu đó là điều quan trọng nhất trong cuộc sống.

Marie đã nói với chúng tôi: "Con chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với anh Martin như vậy. Con cảm nhận sự hiện diện của anh ấy và con cảm nhận sự yên tĩnh của anh ấy  và latihan. Điều này cũng giúp con hiểu rõ người khác hơn. Và con cảm thấy rất gần gũi với gia đình của mình hơn, con cảm thấy điều này đã đưa chúng ta lại gần nhau."

Trải nghiệm thứ ba

"Anh Martin đã nói với con, điều anh ấy đang làm bây giờ là 'trả giá' cho những sai lầm của anh. Rằng việc nhận thức về những sai lầm của chúng ta rất, rất quan trọng. Thông thường, chúng ta biết mình hành động sai trái, nhưng sau đó chúng ta thường bỏ qua và tiếp tục lặp lại những sai lầm đó. Chúng ta cần dành thời giờ cần thiết để yên lặng và nhìn lại cuộc sống của mình. Bởi vì nếu chúng ta không làm điều đó, thì thực sự là chúng ta đã 'Lãng phí thời gian'."

"Anh Martin cũng nói trong cuộc đời của anh ấy, anh ấy đã quá vội vàng, đáng lý anh nên dành thời gian để phân tích những điều xảy ra. Thời gian luôn có, để chúng ta sử dụng, nhưng chúng ta thiếu ý chí. Để yên lặng và nhìn lại cuộc sống của mình chúng ta không cần năng lượng, chỉ cần kiên nhẫn!

"Anh ấy thường nói với con, anh không thể ở đây lâu, nơi đây quá nóng đối với anh ấy."

Trải nghiệm thứ tư

Marie kể lại: "Tối hôm qua, con cảm nhận được sự hiện diện của anh Martin và anh ấy nói với con những điều sau đây: anh ấy cảm thấy khá hơn (anh thường nói như vậy). Latihan đã 'cứu rỗi' anh ấy; chính nhờ Michel (tôi) và Helsa tập latihan mà anh ấy đã được 'cứu rỗi'. Và rất quan trọng là cha mẹ nên tập latihan cho anh ấy, nếu có thể, mỗi tối trước khi đi ngủ; hoặc ít nhất là ngồi tịnh tâm một lúc."

Anh ấy cũng gửi cho con một thông điệp đặc biệt dành cho mẹ: "Hãy nói với Helsa, anh ra đi không phải để làm tổn thương mẹ. Thực sự rất quan trọng là anh phải ra đi."

Trải nghiệm thứ năm

Martin hiện đã biết nhiệm vụ chính của mình trong kiếp sau: tìm một người bạn đời tốt cho mình.

Anh ấy hiện đã biết rằng Thượng Đế hiện hữu; rằng có một năng lượng, một lực sáng tạo, rất vĩ đại, vô cùng mạnh mẽ, thật tuyệt vời và đầy ánh sáng! Điều đó thật sự tuyệt vời đến nỗi chúng ta không thể tưởng tượng được. Và nếu chúng ta tin vào lực này và để lực đi vào trong chúng ta một cách chân thành, lực có thể hướng dẫn chúng ta, đưa chúng ta vào con đường đời của mình. Lực có thể lấp đầy chúng ta bằng ánh sáng.

Nếu anh ấy có thể cho lời khuyên, thì đó là "đừng bao giờ quên lý do tại sao chúng ta hiện hữu trên thế gian; mục đích cuộc sống của chúng ta là gì và luôn duy trì ý thức về sự rộng lớn này. Đừng để bị mắc kẹt vì những vấn đề nhỏ bé và vụn vặt của chúng ta. Điều này rất quan trọng và đơn giản, nhưng không dễ dàng như chúng ta trước đây.

"Chúng ta phải rất cẩn thận, luôn luôn đề phòng, ý thức về đời sống nội tâm của chúng ta. Chủ yếu, đừng kiêu căng. Chúng ta vẫn còn rất nhiều điều để học. Và chỉ có Thượng Đế mới biết tình trạng thực sự của mỗi chúng ta."

Trải nghiệm thứ sáu

"Martin nói với con, anh ấy có thể nhìn thấy những gì chúng ta đang làm bất cứ khi nào anh ấy muốn. Anh ấy cũng nói với con bây giờ anh ấy đã hiểu rất nhiều điều và anh ấy ý thức được về con đường của mình. Anh ấy hy vọng, chúng ta trong cuộc sống trên cõi đời của mình, sẽ có thể ý thức về năng lượng này, về Sinh Lực này và sẽ có thể tìm ra con đường thật sự của mình."

Một trong những 'lần thăm' cuối cùng của anh Martin, Martin đã nói với Marie, anh ấy đã tìm thấy sự 'yên bình', gia đình mà anh ấy sẽ chọn để chào đời lần nữa. Marie hỏi liệu cô có thể gặp lại anh không, và anh ấy nói là không. Trong các 'lần thăm' tiếp theo, càng ngày càng khó khăn cho Marie hiểu những điều Martin nói với cô cho đến khi những 'lần thăm' hoàn toàn chấm dứt.

* * *

Để kết thúc câu chuyện này, tôi muốn nói rằng con gái của chúng tôi đã thừa nhận với chúng tôi cô ấy cảm thấy hơi khó chịu khi truyền đạt những thông điệp này và cô ấy muốn biết chúng tôi cảm thấy thế nào về chúng. Cô ấy sợ chúng tôi nghĩ rằng những thông điệp này rất chủ quan. Nhưng cô ấy nói rằng Martin sẽ lặp lại những thông điệp của anh ấy cho đến khi cô chuyển chúng cho chúng tôi và anh ấy thường nói với cô: "Hãy nói với cha..." hoặc "Hãy nói với mẹ...". Dĩ nhiên,chúng tôi cảm thấy được may mắn có cơ hội nhận được sự an ủi như vậy, mặc dù cảm xúc của chúng tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Điều quý báu nhất trong tất cả, không thể tranh cãi, là sự hiện diện của bố mẹ và bạn bè cũng như tình yêu của họ mà chúng tôi đã cảm nhận từ ngày đầu tiên. Sự hỗ trợ này đã giúp chúng tôi vô cùng trong việc vượt qua sự mất mát đột ngột của chúng tôi, và chúng tôi chân thành cảm ơn tất cả họ tận đáy lòng.

Điều chúng tôi nhớ nhất vào thời điểm này là có thể nói về con trai của chúng tôi với những người biết anh ấy. Dường như không ai có ý định nói về nó với chúng tôi, có lẽ vì họ sợ đánh thức nỗi đau của chúng tôi. Nhưng điều đó không phải là trường hợp này; nói về Martin là một sự xoa dịu cho chúng tôi, giống như chúng tôi thấy được Martin ở bên cạnh chúng tôi trong vài khoảnh khắc. Chúng tôi cũng biết rằng Martin hiện đang rất bận rộn trong việc hoàn thiện bản thân.

François Michel Rousseau, May I993
(Published in the June I993 issue of SCAN, without Marie's experiences).
(Marie's experiences written in I994.
General revision: 09-I995.
English translation revision: 09-
2003).
General revision for Subud Voice SV. May 2012

___________

1 "Requiem" của Mozart được biết đến với sự đa dạng cảm xúc, từ sự khóc lóc và đáng sợ của "Dies Irae" đến vẻ trang nghiêm của "Sanctus." Tác phẩm này đã chạm đến tâm hồn của người nghe và thể hiện sự tương phản giữa cái chết và hy vọng.

 

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ