Thân này không của riêng ta

Esther Hải Anh
 
     
 

Tôi chưa từng nghĩ rằng cơ thể này không phải của mình cho đến khi nghe thấy chúng.

Chúng là hàng tỉ giọng nói cao thấp khác nhau của các loài vi khuẩn, vi rút ký sinh tại các ổ nhiễm trùng trong cơ thể này.

Thời tiết thay đổi, tôi viêm mũi và đau đầu. Một hôm, trong lúc mơ mơ màng màng nằm nghỉ sau khi uống thuốc kháng sinh, tôi phát hiện có những âm thanh lạ nửa đầu bên trái, ngay vùng viêm nhiễm gây ra cơn đau. Ban đầu chỉ là vài âm thanh thăm dò, chậm rãi. Tôi để im xem thế nào. Chừng vài giây sau thì tầng số tăng dần, số lượng tăng dần cho tới một lúc nào đó tôi chắc chắn rằng mình đang chứng kiến sự sống động của một quầng thể vĩ đại của các loại vi trùng đang trú ẩn nơi vùng bệnh.

Chứng nghiệm càng được củng cố khi hôm sau tôi đau bao tử. Khi cái đau trở nên quằn quại, tôi ôm bụng nằm nghe cơn đau. Chẳng cần đợi lâu, vài giây sau, tại nơi bao tử, tôi cũng nghe điều tương tự như đã xảy ra ở cổ họng. Lần này, là một loại ngôn ngữ khác. Cấu trúc xã hội cũng có sự khác biệt.

Nhìn chung, chúng giống nhau ở chỗ đều là các vương quốc của các loài rất nhỏ, đều có ngôn ngữ riêng, có cách thức tổ chức xã hội riêng, có sự giao tiếp truyền thông hoàn hảo, có sự sống riêng, tất bật và rất vui vẻ ở trong cơ thể mà tôi từng gọi là của riêng tôi.

Con người có thể sống hơn trăm tuổi. Tốc độ sinh diệt của các tế bào và các bộ phận trên cơ thể có thể đo đếm được. Còn các tổ chức xã hội này tuổi thọ rất ngắn nên những gì thuộc về chúng cũng nhỏ và nhanh vô cùng. Các tiếng nói rất ồn ào, xô bồ với tốc độ cực nhanh. Có thể nói rằng trong một chớp mắt đã diễn ra hàng triệu hoạt động của các tổ chức này. Họ cũng có nóng giận, quyền lực, tranh cãi, giành giựt và đầy đủ các hình thái tâm lý xã hội khác. Bạn biết không, chúng có năng lượng. Tôi nghe được các cụm năng lượng khi nóng, khi lạnh, khi mát mẻ dễ chịu trong lúc chứng kiến sự hoạt động của chúng. Tuỳ vào sự phát triển hay hoại diệt của xã hội, hay trạng thái tâm lý giao tiếp của một số đông trong các cộng đồng ấy mà các loại năng lượng kể trên được toả ra. Tất nhiên, rất vi tế. Trong cộng đồng chung có nhiều nhóm cộng đồng nhỏ có chức năng và nhiệm vụ khác nhau. Các nhóm nhỏ này mang năng lượng vi tế không giống nhau. Các loại giọng nói cũng khác nhau nữa. Vô cùng phong phú. Thật kỳ lạ, tôi không nghe các âm thanh nữ tính giọng phái nữ của loài người.

Dù có thể cảm nhận, nhưng tôi không hiểu chúng nói gì hết.

Tôi cho rằng cơ thể mỗi người là một vũ trụ nhỏ. Điều này có nghĩa là đã từng tồn tại vô số triều đại li ti, nhiều cái đang hiện hữu và sắp sinh ra. Khi sự bùng nổ vĩ đại cuối cùng xảy ra, cơ thể này chết đi thì toàn thể vũ trụ mang tên Hồng, Lan hay Hải Anh gì đó cũng vĩnh viễn bị huỷ diệt.

Nếu cơ thể này không phải của ta thì ai sở hữu nó? Ta nằm ở đâu trong hình hài vật chất này? Theo tôi thì không ai sở hữu riêng cả. Đó là ngôi nhà chung của rất nhiều chúng sinh. Ta chỉ có thể can thiệp ở mức độ giới hạn để bảo tồn, tu sửa, thêm bớt chút đỉnh hoặc trang điểm cho nó mà thôi. Nếu nó thật sự là của ta, thuộc sở hữu của ta thì ta bảo nó đừng bệnh, nó có nghe không? Ta kêu nó sống đời đời kiếp kiếp có được không? Ta bảo nó đừng buồn, đừng khổ đau, đừng già đi, nó chẳng bao giờ hợp tác hết. Cơ thể này thực chất chỉ là sản phẩm lắp ghép bởi đất, nước, gió và lửa. Thử tách một yếu tố ra thì cơ thể không còn nữa. Nhiều cuộc nghiên cứu cho thấy không thể nào cứu sống một người nếu họ mất  không khí (gió) trong 15 phút. Thử tách hết nước trong người ra thì cơ thể còn gì?

Càng ngẫm nghĩ, tôi thấy mình thật sự không tồn tại và rùng mình trước trạng thái tâm lý mắc kẹt vào cơ thể này bấy lâu nay. Tư tưởng làm chủ cơ thể này xem ra sai mất rồi.

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ