Đứt chân

Hải Anh Esther
 
     
 

Thời tiết ở quê tôi càng ngày càng trở nên khắc nghiệt. Nóng nhiều. Mưa ít. Nhiệt độ càng ngày càng tăng. Một chiếc máy lạnh lúc này rất cần thiết. Chúng tôi quyết định lắp trần la phông và tường thạch cao cho toàn bộ tầng gác, gắn máy lạnh vào để học hành và ngủ nghỉ.

Buổi sáng, trước khi nhóm thợ đến thi công lắp đặt, tôi đã có một latihan tại nhà. Trong lúc tập tôi thấy chân mình dẫm phải thứ gì đó, lê lếch và đi cà nhắc. Thấy vậy biết vậy, để đó, tôi tiếp tục quy thuận trong lúc làm latihan. Đối với tôi, latihan là điều thiêng liêng. Làm latihan mà theo đuổi các đối tượng diễn ra thì thật lãng phí. Để đầu óc rỗng không là điều rất quan trọng.

Nhóm thợ mang vác nhiều đồ đạc, máy móc, khoan đục vào nhà. Họ cũng lắp giàn giáo để leo trèo thực hiện các công việc trên cao. Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Chẳng bao lâu sau khi nhóm thợ bắt đầu làm việc, một thanh niên chân bê bếch máu vì dẫm phải thanh nhôm bén ngót. Cậu được đưa đến bệnh viện để khâu vết thương, rời khỏi nhà tôi lần thứ nhất. Mặc dù vậy, vết khâu không đủ chắc nên khi về nhà, đi tới đi lui một hồi thì vết thương rách trở lại. Cậu đã rời khỏi nhà tôi lần thứ hai trong tình trạng máu me như vậy.

Rõ ràng, cái latihan buổi sáng hôm ấy đã can thiệp vào việc này. Không biết cậu thanh niên ấy mang trong người loại sức mạnh nào mà cậu không được ở lại nhà tôi. Ngoài ra, khi nhóm thi công hoàn thành công việc, chúng tôi đã tìm thấy nhiều mảnh dao rọc giấy bảng to, loại chuyên dùng để rạch la phông và rất nhiều đinh ốc vít nhọn. Các mảnh dao gãy này nằm rải rác khắp nhà từ trên xuống dưới. Nếu không có sự cảnh báo từ vết thương của cậu ấy, rất có thể ai đó trong nhà tôi sẽ bị thương. Nếu không có cái latihan buổi sáng đó, biết đâu sẽ có nhiều tai nạn nghiêm trọng hơn nữa đã xảy ra.

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ