Được động viên

Hải Anh Esther
 
     
 


Suy nghĩ nhiều tất sẽ dẫn đến lo lắng. Tính nết này đã giảm đôi chút từ khi tôi vào Subud. Mặc dù vậy, đặc điểm cố hữu này vẫn phát huy tác dụng của nó trước những tình huống quan trọng.

Chăm sóc một người xa lạ là một trong những tình huống như vậy.

Bà là mẹ một người bạn. Bà sống tại Mỹ Tho, Tiền Giang. Hiện tại người bạn này đang sống ở Thuỵ Sĩ. Bạn xót xa khi không giúp được mẹ mỗi khi bà bị các chứng bệnh của tuổi già hành hạ. Vì thế nên bạn đã nhờ đến tôi.

Theo đó, tôi sẽ đến chăm sóc bà thường xuyên. Thường xuyên nghĩa là mỗi tuần một lần trong thời gian đầu, và sẽ nới rộng ra sau này khi bà đã trở nên khoẻ hơn. Việc chăm sóc bao gồm làm bạn với bà, hướng dẫn các bài tập dưỡng sinh phù hợp, hướng dẫn cách ăn uống, các bài thuốc dân gian, bấm huyệt trị liệu…

Nhận lời giúp bạn, tôi đối diện với rất nhiều nỗi lo. Vài thứ trong số đó là các nỗi sợ. Thứ nhất, tôi sợ tai nạn giao thông. Thứ hai, tôi e mình không đủ năng lực. Thứ ba, tôi không thích quàng vào mình loại trách nhiệm này. Tôi chưa quen với việc chịu một phần trách nhiệm đảm bảo sức khoẻ cho ai cả. Điều khiến tôi lo lắng nhất là bà thỉnh thoảng gặp một hiện tượng mà ở xứ tôi gọi là vong nhập. Đó cũng là điều mà cô bạn đặc biệt lưu ý.

Tôi vừa muốn giúp bạn, vừa cảm thấy chưa sẵn sàng làm việc này. Tôi đã cầu xin Thượng Đế giúp cho sáng suốt. Vài ngày trước lần hẹn đầu tiên, tôi đã rất trằn trọc và tưởng tượng đủ thứ. Sự tưởng tượng đàng sau các câu chuyện càng khiến tôi thêm bất an.

Một đêm nọ, lúc gần sáng, đang lúc ngủ mơ màng tôi nghe một tiếng nói, và một mùi hương rất đặc biệt ở gần giường ngủ. Tôi không dám chắc đó là một thiên thần, vì nói như vậy không biết là đúng hay sai. Mùi hương lạ, thơm nhè nhẹ. Diễn tả thế nào cũng không chính xác được. Giọng nói thì mềm mại nữ tính, đủ mạnh để tạo ấn tượng sâu sắc. Tiếng nói bảo tôi không cần lo lắng gì về việc đến với bà. Tôi cứ việc dùng hết tâm ý của mình vào việc giúp đỡ bà. Mọi việc khác đã được thu xếp.

Tôi giật mình tỉnh giấc, mùi hương vẫn còn phơn phớt một hồi mới tan. Tôi đã rất ngạc nhiên vì gia đình chúng tôi không sử dụng các loại nước xả quần áo hay xịt phòng. Nhà chúng tôi cách các nhà khác đủ xa để các loại mùi không đến được. Đặc biệt, giờ đó hàng xóm bên trái không có nhà, hàng xóm bên phải đang ngủ say. Mùi hương thì đến từ phía trần nhà.

Nhờ vào chứng nghiệm này, tôi cảm thấy yên tâm và tự tin đến gặp bà. Cho tới bây giờ, chúng tôi đã hợp tác được 15 tháng.

Quả thật, bà mang trong người nhiều chứng bệnh ở cơ thể và tinh thần. Nhiều lần trong lúc đến thăm, tôi nhận latihan nhẹ. Những lần như vậy, tôi tự nhắc mình phải thả lỏng, làm việc với trạng thái quy thuận Đấng Toàn Năng. Có như thế tôi mới giúp được bà, và giúp được cho chính tôi nữa.

Dần dà, nhờ bà chịu hợp tác nên các bệnh từ từ được thuyên giảm. Bà rất chịu khó tập thể dục theo các bài được hướng dẫn và thực hiện rất chuyên cần các yêu cầu quan trọng khác.

Những điều tôi lo lắng trước đó, có thể đã xảy ra hoặc diễn biến theo một cách khác. Ví dụ như tôi vài lần bị bể bánh xe trên đường đến nhà bà phải thay ruột. Hoặc là bà huỷ hẹn bởi các lý do rất bất chợt. Hoặc con cái tự dưng có chuyện cần khiến bà phải chạy ngược chạy xuôi mà quên hẹn. Thói quen ăn uống sai cách cũng góp phần làm chậm quá trình hồi phục. Các hướng dẫn cứ phải được ôn đi ôn lại vì bà mau quên. Có khi tôi ngồi nhìn bà khóc hết cơn này tới cơn nọ chỉ vì những chuyện rất xưa cũ.

Bà thì thích kể cho tôi nghe mọi việc. Đó là những câu chuyện trong đời sống, chuyện thị phi, các giấc mơ, kỷ niệm xưa, hoặc các chuyện liên quan đến việc mà cô bạn tôi đã từng lưu ý. Trong hầu hết các câu chuyện, tôi thường giữ thái độ bình thản, lắng nghe bà. Đúng hay sai không do tôi quyết định. Được hay mất thì cũng chỉ là cảm giác của người trong cuộc. Đúng sai, được mất, tốt xấu…đều không quan trọng. Cuối cùng thì mọi thứ cũng biến mất trong mấy mươi năm nữa sau khi họ qua đời. Sẽ không ai buồn nhắc đến những câu chuyện mà họ quan tâm. Nhờ vậy, bà xả bỏ được nhiều bất an trong lòng. Còn tôi thì trở thành thùng rác - thùng rác không đáy.

Nhờ đã được động viên trước đó nên tôi tự nhắc nhở mình phải kiên nhẫn và quy thuận. Hai điều này rất quan trọng. Không kiên nhẫn, tôi sẽ không giúp được bà. Không quy thuận, tôi sẽ gom những sức mạnh hạ đẳng từ bà về phía mình. Tôi chỉ cần quy thuận mà thực hiện công việc của mình. Kết quả thế nào hãy để Thượng Đế quyết định. Những khó khăn từ phía tôi thì tự tôi tìm cách giải quyết. Những rắc rối từ phía bà thì tôi không được bỏ cuộc, kiểu gì cũng phải dấn thân đến bên cạnh bà.  Từ đó, mọi việc trở nên nhẹ nhàng. Những lo sợ trước kia giờ nghĩ lại thật vô ích. Từ bài học này, tôi đã cười vào chính mình. Thật là vui vì nhìn thấy được mọi lo lắng trước đây chỉ là cảm giác. Bỏ qua chúng, tôi tự nhiên được tự do, hạnh phúc.

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ