Thánh Columba và con sóc

Minh Thần dịch

 
 

(Dịch từ The Jiwa Jive của Maurice Baker)

 
   
   

Số hội viên Subud ở Anh đã suy giảm trong vài năm, mặc dù những nỗ lực quả quyết và sự tậm tâm của các phụ tá và những ai làm việc trong ban quản trị hay trong kinh doanh. Tôi không cho mình có bất cứ đáp án nào, nhưng vừa rồi đọc được một truyện gãi đúng vào chỗ ngứa mình. Những gì chúng ta đang từ từ làm có vẻ như phù phiếm, nhưng biết đâu chừng là mình đang đặt nền tảng cho Subud (và cho thế giới) trong tương lai.

Thánh Columba cảm thấy mất tinh thần. Ông đã tốn biết bao nhiêu năm tìm cách, hay làm cho những kẻ ngoại giáo ở Scotland chuyển sang đạo Thiên Chúa. Nhưng bây giờ thì ông tự hỏi không biết điều mình làm có hiệu quả lâu bền hay không, bởi thiên hạ lại đi theo những vết xe cũ. Chán nản ông quyết định đi khỏi Iona để vào Thiên Nhiên ẩn cư, cho tới khi được cho biết con đường chính đáng mình phải theo. Sống một cuộc đời ẩn dật, ông thấy tâm hồn mình an vui giữa những nơi chốn hoang vu, nơi ông cầu nguyện Thượng Đế cho mình một dấu hiệu.

Đi thơ thẩn trong rừng, miệng luôn cầu nguyện, ông đến một khoảng rừng trống. Nơi đó một tia sáng le lói đập vào mắt ông, ông thấy một con sóc đang nhúng đuôi vào một vũng nước, dùng đuôi tát nước vào một bờ đầy rêu. Cử chỉ tưới nước và sự sáng ngời của nước làm ông nhớ tới một điều gì đó. Nhưng vì đã lâu đời xa lánh thế gian, nên ông phải mất một thời gian mới nhận thức được những cử động đó trông như của lễ nghi rửa tội.

Ông tiếp tục đứng nhìn và bắt đầu thấy được con sóc đang tìm cách đem tất cả vũng nước vào bờ, với cái đuôi đẹp và mịn như lông tơ của nó. Nó ngâm đuôi vào nước, rồi mãnh liệt rũ nước ẩm trong đuôi lên mặt đất. Đứng xem xét nỗ lực dũng cảm của nó, ông cảm thấy thương hại cho nó.

- Này chú sóc, tôi không hiểu tại sao chú đem tất cả vũng nước lên bờ; nó rộng lớn tới nỗi dù chú có gắng sức tới đâu đi nữa, quãng đời của chú sẽ không đủ để chú thành công trong công việc này.

Con sóc vội ngưng làm, như hiểu được lời nói của ông. Ông đi kiếm một vài quả hạch, nhẹ nhàng đặt chúng bên cạnh con sóc. Khi sắp ra đi, ông nghe thấy nó nói:

- Tôi cảm ơn ông, ông là một nhà tu hành đáng kính. Điều ông nói là đúng. Tôi tìm cách tát tất cả nước vào bờ, vì mặt đất dưới đó rất độc, khiến uống nước có hại. Nhiều con thú đã bị hại do đó. Tôi sẽ chết trước khi vũng nước trở nên trống không, nhưng tôi làm cho công việc này trở nên dễ dàng hơn cho những ai đến sau tôi.

Nói xong, con sóc tiếp tục làm. Gương con sóc gây cảm hứng cho ông. Nhận thức được việc hết thế hệ này qua thế hệ khác, những người khác sẽ thực hiện công việc ban đầu của mình, ông tiếp tục tin vào sứ mệnh mình để truyền đạo. Bất cứ lúc nào lại cảm thấy mất tinh thần, ông liền nhìn thấy trong đầu óc mình con thú bé nhỏ và những giọt nước lóng lánh nói lên sự tận tâm của nó.

Tình cờ, không bao lâu sau khi được khai mở, tôi tiếp nhận được trong latihan những động tác như của một nhà nông hay người làm vườn phân trải những hạt giống. Tôi cảm thấy đó như nhiệm vụ của chúng ta – truyền bá những hạt giống vô hình tại bất cứ đâu trong cuộc sống hằng ngày. Chúng ta có thể không thu hái được những thành quả cho chính mình, nhưng một ngày nào đó, tới đúng lúc, những hạt giống đó sẽ nảy mầm, mọc thành cây cối để mang trái.

 
 
   
  © 2022 Góc Nhỏ