Thử thách và khổ cực

Minh Thần dịch

 
 

(Dịch từ The Jiwa Jive của Maurice Baker)

 
   
   

Subud có thể là một ân huệ kì diệu của Thượng Đế, như Bapak đã nói, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ luôn dễ dàng chấp nhận. Có những người, hình như vậy, có một niềm tin sắt đá, khiến họ luôn đi tập latihan, dù mưa nắng hay gió bão, nhưng cũng có những người kém kiên trì. Nếu tất cả các hội viên trước đây đi tập trở lại, thì chắc sẽ là hàng triệu người, và tuy nói là ’một khi được khai mở thì sẽ luôn được khai mở’ nhưng không chắc gì những người bỏ tập sẽ trở lại. Đương nhiên, sự thật không con đường tâm linh nào là dễ đi, mà cũng có những khó khăn đặc biệt với Subud.

Nhiều năm trước đây, sau khi là hội viên được hơn chục năm và trải qua nhiều thử thách ngoài đời, tôi đi tập latihan tại Central London Uxbridge Road. Một buổi tối nọ, khi đang ngồi đợi chờ tập, tôi mở mắt nhìn lướt qua số người độ 20 người ngồi quanh phòng tập. Mọi người, hình như vậy, đều là những kẻ đã thất bại ngoài đời – thất nghiệp, ly dị, thất chí, xu thời, tâm thần không thăng bằng vv… Mình đang làm gì ở đây với hạng người này, tôi tự hỏi? Chợt nhiên tôi bực bội. Tôi phải bỏ tập vì đã lãng phí cuộc đời mình khi đi tìm niềm hy vọng, sự cứu giúp hay hướng dẫn của Subud. Nên tôi đứng dậy, đi ra ngoài, và trong vài tiếng đồng tiếp theo, tôi đi dạo ngoài phố trong cơn đau buồn của hoài nghi và sự oán trách cái tổ chức có vẻ vô tích sự đó.

Trong ngày kế tiếp, sau khi đã bình tĩnh và xem xét cuộc nổi loạn của mình một cách khách quan hơn, tôi nhận thấy đúng vậy, có lẽ một vài hội viên đã có vấn đề, nhưng như vậy thì chính tôi cũng có. Subud không là cho những người toàn thiện hay đạt tới một cảnh giới cao siêu, mà là cho những ai cần được cứu giúp – như chính cá nhân tôi đây. Nên tôi đi tập trở lại, và một hay hai năm sau được làm phụ tá. Tôi cũng nên nói thêm điều quan trọng với một phụ tá là phải đối phó những thiếu sót hay sai sót của chính mình nhiều hơn hơn là của hội viên.

Vậy, tại sao có những người thấy Subud khó khăn, vô bổ hay vô ích, khiến họ bỏ tập? Và ta có thể làm bất cứ gì về điều đó? Dưới đây là một vài trường hợp, và chắc các bạn có thể cho biết thêm vài điều nữa.

1. Không tiếp nhận được latihan.
Có những người vẫn tập trong nhiều năm mà không cử động hay phát ra một âm thanh nào. Họ làm cách nào thì tôi chịu không thể biết. Trường hợp mình, hơn một năm sau khi được khai mở, tôi không tiếp nhận được, nhưng đã may được tập latihan trong một phòng tập rộng với sự hiện diện của Bapak, và hình như Bapak đã ấn những nút mầu nhiệm nào đó. Điều đó hiện nay không thể xảy ra, nhưng các phụ tá có thể theo lời khuyên của Bapak (đáp án cho hầu hết các vấn đề) là trở nên cởi mở, kiên nhẫn, vui lòng trợ giúp vv...Một điều khác có thể làm là mời những hội viên mới và ít khi đến tập đến dự những cuộc sum họp thân mật, đi cắm trại, dự hội nghị vv...để cổ vũ tình bằng hữu, tinh thần thống nhất. Đường lối này hiển nhiên đã giúp tôi trong những năm tháng đầu tiên.

2. Tiếp nhận latihan quá mạnh.
Điều chúng ta không được quên là đối với một vài người latihan có thể khiến họ sợ hãi. Tuy họ nói là muốn tiếp nhận nhưng điều quan trọng phải nhớ là thanh lọc có thể đi chung với ân phước. Tình cảm và tình bằng hữu có thể phai nhạt khi đơn độc. Những năm tháng đầu tiên của tôi trong Subud, tôi trải qua những cơn ác mộng ban đêm, và có lúc tin rằng những hội viên khác đã bị mê hoặc, thậm chí bị ma ám. Óc não tôi không thể lĩnh hội những gì xảy ra nên khiến tôi sợ hãi. Một số người đã bỏ Subud, hay có lẽ vì một lí do nào khác, do những lo lắng nói trên. Thời gian và việc làm cho họ yên tâm chắc là điều mà hầu hết mọi người đều cần. Và trước hết là khiến họ cảm thấy là thành phần một tập thể.

3. Những xung khắc giữa cá nhân
Tuy làm việc cho ban quản trị, cho kinh doanh hay một dự án nào đó, có thể bổ ích nhưng trong sự phục vụ có thể có vấn đề, đặc biệt với những người khác. Những xung khắc về ý kiến hay tính khí...có thể gây ác cảm, và có thể bùng nổ ngoài tầm mức. Những xung đột với các anh chị em trong Hội, như trong bất cứ một gia đình nào, có thể trở nên cay độc mà hậu quả là làm cho người ta bỏ Subud. Tất nhiên, tất cả chúng ta đều có những thói quen khiến khó chịu, những tính nết vô tình làm trái ý, nên do đó mà Bapak coi điều này là hệ trọng: xin chúng ta tha thứ cho mình, nếu mình đã nói bất cứ những gì bị coi là chướng ta gai mắt. Điều chúng ta luôn phải nhớ là khi chúng ta gặp gỡ nhau trong Subud, chân tâm mình trở nên cởi mở và nhạy cảm. Một cách để chỉnh lại những tổn hại, tôi thường nhận thấy như vậy, là làm trắc nghiệm về ’thái độ’ – mình hiện như thế nào và như thế nào nên đối xử với nhau?

4. Chán chường và mất hứng thú.
Trong những năm 1950 khi lần đầu tới Âu Tây Subud đã tức khắc mọc rễ, và người ta ít khi bỏ bê latihan. Những năm 1960 có một cuộc cách mạng phản văn hóa trong đó có những ca sĩ như The Beatles đi theo con đường tâm linh. Hiện nay trong cái thế giới trần tục của chúng ta, những khái niệm tâm linh thường công khai bị chế nhạo, và Thượng Đế là chuyện lố bịch. Có lẽ một ngày nào đó cái tình thế đó có thể xoay chiều, nhưng hiện nay tôn giáo và hầu hết những gì là thần bí đều bị tình nghi là nguyên nhân của khủng bố, chiến tranh, bạo động vì bè phái. Sự thật latihan có thể kết hợp những dị biệt về xã hội, chủng tộc và tín ngưỡng, để cùng nhau phụng thờ trong tinh thần bình đẳng. Những ai ngoài Subud chưa nghiệm được gì, hay những hội viên thấy chán chường và muốn bỏ tập, thì sẽ dễ dàng gạt bỏ Subud. Tất nhiên có thuyết phục họ thì cũng chẳng được gì, nên chúng ta chỉ có thể mong ảnh hưởng tới thiên hạ bởi những hành vi của mình – bằng cách là một gương mẫu tốt, với kinh doanh và những công tác xã hội vv...

Tóm lại, các phụ tá không thể ngăn chặn việc thiên hạ bỏ tập, tuy họ đã làm hết sức mình, bằng cách nói chuyện và vui lòng trợ giúp những hội viên đó. Những hội viên trong Nhóm tôi, những người tôi đã khai mở, đã bỏ tập, và tuy tôi có cố gắng đến đâu đi nữa, họ vẫn không đi tập lại. Đương nhiên, điều đó khiến tôi không vui chút nào, nhưng họ là những người lớn thông minh, được tự do làm theo ý mình. Như tôi đã từng nói, Subud không dễ theo và cũng không dễ cho mọi người.

 

 
 
   
  © 2022 Góc Nhỏ