Mira'J

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Sofyan Brugger

 

Mira’j tiếng Ả Rập nghĩa là thăng thiên. Anh Sofyan đã chứng nghiệm được mira’j đầu những năm 1980, và chỉ cho tới nay chị Halimah Brugger mới cho đăng những gì chồng mình viết về cái chứng nghiệm đó. Chị viết trong Subud Voice september 2022:

Anh Sofyan chưa bao giờ nói tới cái mira’j của mình. Anh không là hạng người đặt mình lên hàng đầu, và không mấy khi chia sẻ những chứng nghiệm của mình…
Tôi ngần ngại chia sẻ những chứng nghiệm đó, vì anh chưa từng làm, nhưng tôi cảm thấy điều này là hệ trọng. Kể từ lúc cho đăng thì đã là 100 ngày từ lúc anh Sofyan mất. Đó là một cái chết thật đẹp và dịu dàng. Anh đã ân cần ý thức được cho tới lúc cuối.

Một đêm thứ 6
Sofyan Brugger

Đêm hôm đó tôi cảm thấy nặng nề và không thể đánh máy bài viết của mình, vì đã làm việc suốt ngày để viết, và phải nộp bài viết của mình lúc bữa ăn trưa trong ngày kế tiếp, nhưng tôi lại là một kẻ đánh máy rất chậm. Nên tôi tính sẽ không đánh máy, và bởi là 9 giờ đêm, có lẽ công việc mình sẽ hiệu nghiệm hơn nếu tôi chuẩn bị đi ngủ, để sẽ tiếp tục sáng sớm hôm sau. Trong lúc suy nghĩ như vậy, tôi vẫn còn do dự cho tới khi tiếp nhận được là “Không được. Không làm bây giờ. Bạn sẽ nghiệm được điều gì rất hệ trọng cho mình.“ Đó là tiếng nói của Bapak, và tôi cảm thấy sự hiện diện của Bapak. Nên tôi vui lòng đi ngủ, và lên giường nằm. Lúc đó là 9:30 giờ.

Tôi tịnh tâm tối đa. Bapak nói là tịnh tâm để đặt mình trong trạng thái latihan. Nên tôi làm vậy. Tôi rõ rệt trông thấy Bapak xuất hiện trong màu trắng, nắm giữ vững chắc chân tôi trên giường, nó cũng màu trắng, phía trên mắt cá chân.

Bapak bảo tôi hoàn toàn phục tòng latihan. Tôi làm như vậy, và latihan trở nên sâu sắc và nhẹ nhõm trong đầu, khiến cho biến mất tất cả các dấu vết của một đầu óc nặng nề.

Thế rồi tôi cảm thấy jiwa mình chuyển động đi lên trên. Bapak nói “Terus, terus”, tôi liền có latihan và tất cả những ý nghĩ của mình đều bị chặn đứng. Tôi cảm thấy mình đi lên trên và đi lên trên, một cách rất nhanh, và trông thấy hai jiwa của ’phụ tá’ (?) nắm cánh tay mình mỗi bên, trong lúc tôi đi nhanh lên trên. Tôi cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, tôi hít mũi, ngực tôi nhô lên. Tôi cảm thấy cái không khí mình hít thở thì kì diệu tươi mát.

Khi tôi tiếp tục trên con đường đi lên trên, không khí càng lúc càng hiếm, khiến càng thấy khó thở. Tôi không còn hít không khí vào mũi và thở nó ra, ngực tôi cũng ngưng nhô lên, và bây giờ thì tôi thở một cách rất yên tĩnh, càng lúc càng trở nên yên tĩnh, cho tới khi không còn nhận thấy sự chuyển động của ngực và phổi.

Tới lúc đó có điều cho tôi biết là tôi đang đi với vận tốc ánh sáng, và tôi cảm thấy không khí lướt vèo qua mình. Bởi nó càng lúc càng hiếm, tôi có một cảm giác mong manh trong lúc tiếp tục đi. Trong lúc đó chân tâm tôi có đầy một cảm giác càng lúc càng thâm sâu.

Khi đi ngang qua, tôi trông thấy các hành tinh, tuy không được rõ rệt. Tôi nghĩ là mình đi ngang qua Venus, và sau đó là Jupiter. Tôi mơ hồ ý thức được là có một hay hai người bạn Subud đã tới đó, dù đang tiếp tục đi. Jupiter trông màu trắng, nhưng không lớn như mình đã nghĩ, có lẽ vì khi đi ngang qua, tôi đã đến sát gần nó.

Tới một lúc nào đó, tôi ý thức được là hai vị phụ tá không còn bên cạnh mình, mà chỉ có mình tôi. Tôi nhận thấy một cảm giác thâm sâu và mãnh liệt. Tôi tiếp tục đi, vẫn với vận tốc ánh sáng, cho tới khi đến gần mặt trời. Nó không lớn như tôi mong đợi, trông là màu trắng, đầy lửa màu trắng. Tôi ý thức được nơi đó có thiên thần.

Tôi ý thức được Bapak gọi mình trở về nơi nắm giữ chân mình. Tôi cảm thấy cực kì vui sướng và xúc động, với tình thương đối với Thượng Đế, khiến mình nói: “Chúa ơi, con muốn đến bên Chúa, con muốn đi tiếp.“

Tôi tiếp tục đi, vượt qua mặt trời, hay xuyên qua nó, điều này thì tôi không rõ. Trong lúc như vậy, tôi có một cảm giác thậm chí thâm sâu, rất thâm sâu, chung quanh tôi đen tối, rất đen tối, nhưng yên tĩnh, rất yên tĩnh. Tôi cứ tiếp tục đi và đi, cho tới khi tôi sợ hãi vì ý thức được cơ thể mình sẽ không thể chịu đựng, tuy jiwa mình vẫn còn xúc động vì cực kì vui sướng, khiến muốn tiếp tục đi, tơi nơi của Thượng Đế.

Trong những giây phút cuối của “hành trình, một con chó sủa trong vườn, chủ nó quát mắng nó dữ dội. Tôi cảm thấy mình bị trở ngại, và trong lúc đó ý thức được mình đang trong phòng, còn Bapak thì nắm giữ chân mình. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản làm jiwa tôi không thể đi.

Tôi chợt nhận thấy mình trở về cơ thể mình, và chỉ việc nằm đó, không thể cử động, kinh ngạc vì những gì đã xảy ra. Sau khi tỉnh táo lại một chút, tôi nhìn đồng hồ, đúng là 10:40 giờ. Tôi cảm thấy hoan hỉ, và không thể ngủ trong nhiều tiếng đồng hồ. Cơ thể tôi yếu đuối, nhưng nhẹ nhõm, vui sướng.

Trong nhiều lúc mi’raj, về điều đó tôi nhận thức được điều Bapak từng nói với mình: “Đó đích xác là những gì Bapak nghiệm thấy trong mi’raj của mình“. Tôi thấy thất vọng vì không thể đi xa hơn. Và tôi cũng ý thức được đó là một sự thử thách để coi xem tôi có thể đi xa tới đâu. Tôi cảm thấy mình có thể đi xa hơn nữa, nhưng tôi lo sợ sẽ chết trước lúc mình phài chết.

Sau đó trong một lúc lâu, trong nhiều tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy một đường thẳng nối kết chân tâm mình tới nơi mình đạt tới, có thể là vậy. Trạng thái nội tâm tôi trong một thời gian khá lâu là một cảm giác thâm sâu, cao quý, đầy những tia sáng, và tôi nhận thấy mình có một quan điểm mới mẻ, như đang nhìn vạn vật từ một nơi chốn rất cao, mà hoàn toàn trống vắng bất cứ những sức mạnh nào của thế gian. Tôi tiếp nhận được cái chứng nghiệm đó là rất hệ trọng, và cảm thấy là quan trọng nhất trong suốt đời mình.

Sau đó tôi tiếp nhận được là mình sẽ rời bỏ cái thế gian này – tôi rõ rệt nghiệm được sức mạnh rahmani trong đời sống hằng ngày tiếp theo đó, và điều khiến ngạc nhiên là sự tiếp nhận đó sẽ còn đi cao hơn, cho tới khi tôi hoàn toàn rời bỏ cái thế gian này. Tôi vô cùng vui sướng mang ơn Thượng Đế.

Tôi cảm thấy cái chứng nghiệm tháng Tư trong việc đi lên trên với Bapak là một giai đoạn sơ bộ.

Sau cái chứng nghiệm đó, tôi thấy mình luôn tụng niệm “Al hamdu lillah” và nghe thấy Bapak cũng tụng niệm “Al hamdu lillah”. Bapak có vẻ hài lòng vì tôi, và tạ ơn Thượng Đế cho tôi đã chứng nghiệm được điều đó.

 
 
   
  © 2022 Góc Nhỏ