Thản nhiên đối diện cái chết

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 


Harris Smart

Nếu không sợ chết thì điều đó sẽ có lợi rất nhiều cho cuộc sống chúng ta trong lúc này…

Nhiều người sợ chết khiến họ không dám nhìn vào nó.

Nhưng thực ra có những lợi ích nếu ta có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của nó.

Trong các tôn giáo truyền thống, điều thường được đề nghị là thiên hạ nên “làm cho mình nhớ tới điều cuối cùng sẽ xảy ra.“

Nếu nhìn thẳng vào cái chết, bạn sẽ nhận thấy nó có thể biến đổi thái độ mình một cách rất tích cực. Có thể sẽ có một hiệu quả hữu ích thâm sâu là không chỉ như thế nào bạn đối diện cái chết, mà còn là như thế nào bạn sống cuộc đời mình trong lúc này.

Điều kỳ lạ là không có gì khiến phấn khởi bằng việc làm bạn với cái chết. Tức là không còn coi chết là cái gì đáng sợ và ghê tởm, mà là chấp nhận thực tại của cái chết một cách thanh thản.

Đó là một nguyên tắc mà ai cũng biết. Những kẻ đối diện cái chết đã kể lại những điều trong đó họ cảm thấy họ càng khát khao thêm cuộc sống này. Nhiều lần cũng có những kẻ kể lại trường hợp họ sống sót tình trạng cận tử, như một tai nạn máy bay. Họ nói:“Điều đó vĩnh viễn biến đổi đời tôi. Từ nay trở đi, tôi trân quý mỗi giây phút đời mình. Tôi hết sức cảm kích đời mình.“

Tôi chưa từng thấy đời mình hứng thú đến như vậy…

Tôi có một người bạn té xuống một kẽ nứt trong lúc trèo núi Himalayas. May mắn là một dây cáp giật mạnh lại nên anh đã thoát mạng, nhưng ít nhất thì trải nghiệm đó cũng đã gây một cú sốc mạnh cho anh.

Anh nói với tôi:

- Tôi chưa từng thấy đời mình hứng thú đến như vậy. Nó như là tất cả các giác quan của tôi đã được rửa sạch. Tôi nhìn thấy các màu sắc một cách vô cùng rõ ràng. Tôi nghe thấy những âm thanh mình chưa từng nghe trước đó. Mỗi cảm giác đều sắc bén và rõ rệt. Uống một ngụm trà nóng khiến toàn thân cảm thấy cực kì sung sướng. Tôi vô cùng nhạy cảm với mọi chuyện.
Thực vậy, đối diện cái chết có vẻ như làm cho đời mình được nâng cấp. Nhưng tất nhiên, chúng ta khó làm như vậy, cho tới khi mình bắt buộc phải làm, bằng cách té xuống một kẽ nứt, hay bị tai nạn máy bay.

Một sự sự việc không thể tránh

Vừa rồi tôi trải qua một chuyện vui thú. Để gia tăng tiền thu nhập, tôi đôi khi làm những công việc lặt vặt. (Tôi chẳng may không là một trong những kẻ được chuẩn bị đầy đủ tài chánh cho lúc về hưu.)

Một trong những công việc lặt vặt đó, tôi phải đóng vai trò một bệnh nhân cho những sinh viên y khoa lúc thi cử. Tôi là một bệnh nhân bị bệnh tim, và trong lúc đóng vai trò mình, tôi quả thực nhận thấy có những dấu hiệu báo trước bệnh tim.

Nên điều đó đã đem cái chết đến gần hơn. Tôi luôn nghĩ rằng bệnh ung thư sẽ đem mình đi, như bố mẹ mình, nhưng bây giờ thì có thể là bệnh tim.

Vậy nên, tôi bắt đầu nghĩ tới việc chuẩn bị cho lúc chết. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ chết hôm nay, ngày mai, tuần tới, trong thời gian một tháng, một năm hay 20 năm. Không, đó là việc càng bình tĩnh nhìn vào tình trạng mình, tôi càng có thể chuẩn bị mình cho nó. Khó hoạch định được điều gì chỉ là sự hốt hoảng.

Tôi bắt đầu nghĩ tới những chuyện thực tế, như di chúc, những việc cần được dàn xếp và vv...Tôi thực sự có thể đặt mình trong một trạng thái nhìn vào cái chết một cách thản nhiên, để xem xét và chuẩn bị cho những gì cần phải làm.

Tôi cũng nhận thức được là nếu sống trong một trạng thái được chuẩn bị cho cái chết, tôi cũng sẽ sống cuộc đời hiện hành của mình một cách khác biệt. Có lẽ một cách bình lặng và thanh thản. Tôi nhận thức được sự vô ích của một vài nỗ lực, và chỉ việc từ bỏ những cái đó để được nhẹ nhõm hơn.

Ý thức được cái chết, sự “đừng bao giờ quên cái chết“, khiến tôi tiếp xúc được vời những gì là căn bản trong đời mình. Thường thường, tôi đi tìm sự lộng lẫy, mà quên mất cái gì đích thực là vàng bạc. Tôi bị kẹt cứng trong những quyền lợi nông cạn, và có thể mất đi những gì là căn bản của cuộc sống, như sức khỏe, an toàn tài chánh, và những quan hệ cốt yếu với vợ con.

Một sự chắc chắn bình thản

Tôi may mắn biết được một cách chắc chắn và bình thản là có linh hồn, hay một thần hồn sẽ tồn tại sau cái chết. Tôi tin rằng sự sống sẽ tiếp tục, có lẽ theo cách nào đó không mấy khác với như bây giờ. Tôi không khiếp sợ về điều đó, không như những kẻ chỉ thấy phía trước mình là sự hủy diệt.

Đôi khi tôn giáo cũng không giúp được gì, vì nó làm cho người ta nghĩ đến cái chết mà sợ, vì có thể có cái gì đó không thú vị đang đợi chờ nơi bên kia. Có lẽ có đau khổ nơi bên kia, nhưng tôi không tin rằng chúng ta phải nghĩ có một “biển lửa“, hay tất cả những tưởng tượng đáng sợ khác mà quá khứ đã áp đặt nơi mình...

Theo tôi đoán, thần hồn chúng ta sẽ đau khổ một cách mãnh liệt “nơi bên kia“, như chúng ta đau khổ nơi đây, khi mình làm điều gì sai trái, hay vướng mắc vào những rắc rối này nọ. Có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy một cách mãnh liệt hơn những hành vi sai trái nơi bên kia, vì không được bao bọc bởi một lớp vỏ là thể xác, và chúng ta sẽ bị đánh đập một cách trực tiếp.
Dù sao, tôi biết là mình đã may mắn chắc chắn và thản nhiên thấy cuốc sống mình sẽ tiếp tục sau lúc chết, và đó cũng cốt yếu là một trải nghiệm OK. Đương nhiên, có vài điều phải được tẩy sạch nơi tôi.

Tôi tin chắc chắn nếu cuộc sống hiện hành là OK, như vậy sẽ giúp cho mình đối diện cái chết. Nhưng cũng chắc chắn là có nhiều người không tin có một linh hồn bất diệt, một sự sống sau cái chết, những kẻ đó cũng có thể thản nhiên đối diện cái chết. Dù là một tín đồ, hay không theo tôn giáo nào, nhìn vào cái chết có thể là một điều tốt lành. “Việc nhắc nhở đừng quên cái chết“ có tác dụng với những kẻ vô thần, cũng như với những kẻ sùng đạo.

Vậy, đừng sợ hãi và kinh tởm tránh cái chết. Hãy tìm cách làm cho cảm xúc trở nên yên tĩnh. Hãy nhìn vào cái chết một cách thản nhiên. Nó sẽ đến, dù ta có thích hay không. Cái chết không thể tránh khỏi, nên ta cũng có thể làm quen với sự hiện diện của nó. Hãy bình lặng nhìn nó. Nó không đến nỗi tệ. Đó là vai trò của nó. Nó có thể nói: “Tiếc là bạn không thích tôi, nhưng đó là nhiệm vụ được giao phó cho tôi trong mưu đồ vĩ đại của vạn sự. Đó cũng là một sự cần thiết, một cái gì tự nhiên của sự sống.“

Nói chuyện với cái chết

Hãy nói với nó về những lo sợ của mình. Hãy nói với nó về việc mình thù ghét nó như thế nào, vì nó khiến mình phải xa lìa cái thế gian tuyệt vời này, tất cả những ai mà mình yêu mến, và tất cả những gì mà mình quyến luyến. Tôi nhận thấy, kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với nó, nó giúp cho mình rất nhiều. Nó thực sự đã nghe tôi nói. Nó không đặt quan điểm của nó lên hàng đầu. Bạn sẽ nhận thấy nó là một cố vấn khôn ngoan.
Hãy kết thân với cái Chết. Nó là bạn thân mình. Hãy vui đùa với nó. Nó không bận tâm và phật lòng vì vậy. Nó có thể coi chuyện đó là đương nhiên.

Hôm nọ tôi đã trò chuyện với cái chết, và nó nói với tôi rằng nó chán ngán vì cái hình thù “Thần Chết“ gán cho nó. Nó đang đi tìm một hình thù mới mẻ, êm dịu hơn, tiện dụng hơn.

Có điều gì đó thích hợp với cái thời đại trong đó cái chết không còn là cái gì đáng sợ, mà chỉ là một phương tiện chuyển tiếp giữa hai trạng thái: lúc này và sau này, nơi đây và nơi bên kia. Trong những thần thoại cổ xưa, cái chết được miêu tả là một người lái thuyền, một kẻ đem hành khách qua nơi bên kia sông.

“Chỉ có vậy thôi“, nó nói với tôi. “Một sự chuyển tiếp, chuyển biến. Những điều đáng sợ, khi nhìn thẳng vào mặt, là những gì cần thiết, tự nhiên, thậm chí là tin mừng.“

Ý thức được cái chết, chuẩn bị trong nội cũng như ngoại giới cho cái chết, tôi chắc chắn có nhiều điều tốt đẹp sẽ xảy ra cho bạn.

Trải nghiệm của ông cụ tôi

Ông cụ tôi đã tham dự Thế chiến Thứ hai, và khi trở về ông bắt đầu học hành để trở thành một giáo viên. Thế rồi, ông chợt cảm thấy đau ốm, bị hôn mê và nhận thấy mình bị u não không thể phẫu thuật. Ông mất 3 tuần sau đó.
Sau khi ông chết, mẹ tôi đến bệnh viện thu thập những đồ đạc của ông. Một người đàn ông cùng nằm trong phòng ông nói với bà rằng trước khi chết, ông cụ tôi đã ngồi trên giường nói:“Bây giờ tôi phải đi vào một căn phòng khác.“ Thật đơn giản. Thật dễ dàng. Đi từ phòng này qua phòng khác.

 
 
   
  © 2022 Góc Nhỏ