Những bí hiểm của một chìa khóa ô tô

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 


Subagio

Sự tiếp nhận mà tôi kể lại dưới đây xảy ra tại Adelaide, đầu những năm 1970.

Hồi đó, tôi có một số chứng nghiệm mà cho tới nay tôi vẫn còn coi là những gì vượt ngoài lĩnh vực của trí tuệ. Cái chứng nghiệm mà tôi nói tới nơi đây không kém phần kì thú như những chứng nghiệm trước cũng như sau đó.

Tôi không nói tới cái chứng nghiệm bất thường đó cho bất cứ ai mình gặp ngoài đường; chỉ phung phí hơi sức, và tệ hơn nữa còn bị chế nhạo.

Là một kĩ sư cơ khí nên tôi biết được các chìa khóa của ô-tô được làm bằng vật liệu gì. Bạn thử tìm cách bẻ cong một chiếc chìa đó, xem có được không. Nếu làm được thì cho tôi hay: tôi sẽ tặng bạn 10 Đô.

Là một kĩ sư thiết kế thuộc Phòng Thiết Kế của miền Nam nước Úc, tôi thường tới những tỉnh ở thôn quê.

Tôi thường dùng một chiếc ô-tô của nhà nước lúc cuối tuần, khiến có thể từ nhà mình tới thôn quê ngày Thứ Hai hôm sau.

Hôm đó là chiều Thứ Sáu, tôi mang đồ nghề mình vào chiếc ô-tô con liên lợp (station-wagon) mà tôi có ý định đem về nhà cho ngày Thứ Hai.

Đã đem hết đồ nghề mình vào xe, tôi khóa xe lại. Lấy khóa ra khỏi ổ khóa, tôi làm một điều là kéo nó sang một bên, lúc chậm chạp đi tới văn phòng mình. Bạn thử đoán coi điều gì đã xảy ra?

Điều khiến ngạc nhiên là khóa xe đã cong khoảng 45 độ!

Phản ứng của trí óc tôi là „Tệ quá, ngay cả chìa khóa ô-tô cũng được làm bởi những vật liệu thấp kém.“ Trong khi nói điều đó, tôi tìm cách bẻ chìa khóa cho thẳng lại với những ngón tay và bàn tay mình.

Tôi thấy có thể bẻ lại được, nhưng tôi đã không thể làm cho nó thẳng lại. Thay vì vậy, nó biến thành hình một „chữ Z kéo căng.“ Khi trở về văn phòng mình, tôi không nói cho bất cứ ai về những gì xảy ra. Tôi không dám nhắc tới điều đó cho bất cứ ai, vì tôi biết họ sẽ phản ứng ra sao.

Dù sao, tôi cũng vui mừng, vì sau đó vẫn còn có thể dùng nó để mở cửa xe và cho xe chạy. Trong lúc lái xe về nhà, tôi tự nói với mình: „Mong cho chìa khóa này không có chuyện gì lúc Thứ Hai. Mong cho nó trở nên mềm dẻo khiến dùng được.“

Về tới nhà, tôi không có can đảm nới với bà xã mình về những trải nghiệm vừa rồi, vì tôi biết là bả sẽ nói mình chỉ tưởng tượng. Bả đang trong bếp, và sau khi chào hỏi như mọi khi, tôi vào phòng khách, rồi lấy từ nhà bếp một con dao, một cái thìa và một cái nĩa, để lặp lại cái „kỳ công làm cong sắt thép“, hoặc làm được như điều ảo thuật gia Yuri Geller đã làm.

Một cách lặng lẽ và lén lút, không cho bà xã biết, tôi tìm cách bẻ cong dao, thìa và nĩa với bàn tay và những ngón tay mình. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là đã chẳng có gì xảy ra, cho tới lúc bà xã tôi vào phòng khách để cho hay là cơm nước đã dọn xong, và hỏi tôi đang làm gì với dao thìa.

Nên tôi phải tiết lộ cho bả hay về những gì đã xảy ra cho mình lúc chiều. Như tôi đã đoán trước, bả chỉ nói là tôi tưởng tượng, ngay cả khi trông thấy chiếc khóa xe méo mó.

Tối hôm đó, tôi tiếp tục cố gắng, nhưng không có kết quả nào, làm cong dao, thìa và nĩa. Tuy nhiên, tôi vui mừng là Thứ Hai hôm sau chìa khóa đã cứng cáp như bất cứ chìa khóa nào khác, tuy nó vẫn còn như một „chữ Z kéo căng.“ Nó vẫn còn dùng được để mở xe cho chạy.

Điều tôi học hỏi được từ cái chứng nghiệm đó:

1. Hiển nhiên có những sức mạnh và năng lượng của thiên nhiên mà ta không biết tới, ngoài những gì học được ở nhà trường. Con người sẽ không biết được những sức mạnh đó cho tới lúc tận cùng của thế giới.

2. Tôi vẫn còn tin rằng có những „tác nhân bên ngoài“ ảnh hưởng tới đầu óc mình, khi tôi tự nói với mình là „ Hiện nay, ngay cả chìa khóa ô-tô cũng được làm bởi những vật liệu thấp kém.“

Là một kĩ sư cơ khí hiểu biết tường tận về ngành luyện kim, tôi đã không phản ứng như đã làm, nếu đầu óc mình đã không bị ảnh hưởng bởi một „tác nhân bên ngoài“ nào đó. Cái „tác nhân bên ngoài“ đó là gì thì tôi chỉ có thể đoán mò.

Năm 1989, khi còn ở Indonesia, tôi nhắc tới cái chứng nghiệm đó với anh bạn Subud Pak Wisnu Brojohudoyo Wisnu và bác Suharto mà tôi kính mến. Ngoài bà xã mình họ là những người đầu tiên mà tôi cả gan cho hay về cái chứng nghiệm đó.

Mas Wisnu có ý kiến cái chứng nghiệm đó là một thông điệp cho tôi về sự Toàn năng của Thượng Đế. Bác Suharto cùng một ý kiến với tôi là theo những truyền thuyết xưa kia có những kẻ có thể bẻ cong những con dao chỉ với đôi tay họ.

Việc một chìa khóa có thể làm cho cong với đôi tay không còn xảy ra cho tôi. Đó chỉ là tưởng tượng? Hay thực sự là tiếp nhận? Điều duy nhất tôi chỉ có thể nói: đó không là một chuyện bịa đặt.

Biết được sự thật chỉ có tôi và Thượng Đế. Cái chứng nghiệm bất thường đó sẽ suốt đời nằm trong tiềm thức tôi, một trong những bí hiểm của Vũ Trụ.

Tôi vẫn còn cảm thấy thoải mái với những gì mình hiểu được do cái chứng nghiệm đó. Nó vẫn còn khiến tôi rỏ nước mắt, kính sợ và biết ơn vì được cái đặc ân đó.

Đó dứt khoát không là những gì tầm thường nhận thấy mỗi ngày, và cũng không là cho bất cứ ai ngoài đường. Đó là điều nghiệm thấy rất có tính cá nhân, có lẽ hơi giống với việc hẹn gặp một kẻ thuộc một hành tinh khác.

Tất cả những gì tôi tiếp nhận được đều độc đáo, và cái chứng nghiệm đó cũng không kém phần độc đáo, nhưng tất cả đều có một ảnh hưởng y như nhau đối với cuộc đời mình: nó củng cố đức tin ở Tạo Hóa là Đấng Toàn Tri, Đấng duy trì linh hồn và thể xác tôi trong những lúc nguy khốn.

 
 
   
  © 2022 Góc Nhỏ