Không còn tai nạn giao thông tại ngã tư thần chết

Hải Anh Esther

 
 


Ngã tư Mỹ Hưng nằm trên quốc lộ 50, là điểm tiếp giáp giữa hai xã Mỹ Hưng và An Hữu. Vị trí đó gần cầu Mỹ Thuận - giao điểm giữa hai tỉnh Tiền Giang và Vĩnh Long. Có một bùng binh tam giác nằm gần ngã tư này.

Năm 2014 vợ chồng và con trai tôi về An Hữu sinh sống và làm việc. Ngay từ những ngày đầu tiên về quê, tôi đã nghe nhiều vụ tai nạn thương tâm tại ngã tư. Sau đó thì tôi tận mắt chứng kiến các vụ va chạm. Nhiều hình hài được đắp chiếu nằm trên đường. Xe cộ và máu me vương vãi. Một vài vụ xảy ra cách xa ngã tư vài trăm mét.

Bên cạnh tai nạn giao thông, tôi cũng bắt gặp các cuộc rượt đuổi bằng dao, mã tấu và gậy gộc của các băng đảng. Hai lần tôi lọt thỏm vào các cuộc ấu đả. May mắn tôi chạy xe áp vào dòng người đang đứng hai bên đường xem đánh nhau nên được an toàn.

Người ta bảo rằng khu vực đó nhiều âm khí, nhiều cô hồn vất vưởng. Một gia đình lập tượng Phật Quán Âm Bồ Tát và bàn thờ ngay trước cửa, sát mặt đường, gần khu vực ngã tư. Họ gọi ngã tư này là ngã tư Thần Chết.

Một cách vô tình, tôi đã đặt mình dấn thân vào ngã tư và các vùng lân cận. Tôi đi dạy tại các nơi xung quanh khu vực ấy. Tôi chạy xe qua các đoạn đường nguy hiểm, chạy băng qua ngã tư. Tôi đi đám ma ba của một chị học viên yoga đã chết vì tai nạn tại đó. Tôi đau lòng khi thấy xác người mẹ và em nhỏ. Tôi thấy xác đàn ông ngồi trên xe hơi bẹp dúm…Tôi sắp bị mã tấu của đám giang hồ chạm trúng. Tôi quan tâm đến các căn nhà bỏ hoang. Thỉnh thoảng tôi nghe rợn người. Tôi nhìn thấy Phật Quán Âm.

Đồng thời, từ sâu thẳm bên trong, tôi thấy mình có ít nhiều dính líu tới khu vực này. Đó là cảm giác có trách nhiệm. Chẳng hiểu sao tôi tự đặt cho mình một loại trách nhiệm không có tên như vậy. Trí óc tôi không thể lý giải nổi.
Cuối năm 2018 tôi vào Subud.

Một ngày, tôi nghĩ đến hình ảnh Phật Quán Âm Bồ Tát ở đó và tự hỏi rằng tại sao tai nạn xảy ra liên tục vậy. Tại sao các cấp chính quyền và ngành giao thông không mở rộng đường, nâng cấp lên hay gắn đèn đỏ? Ai đó nên hành động để giúp đỡ người dân đi chứ! Tôi bé nhỏ, không thể tự mình thực thi việc trên nên tôi cầu nguyện. Lúc bấy giờ, sau khi nhận thức được tình yêu từ Đấng Quyền Năng và sự hiện diện của Ngài ở bên mình nên tôi thường cầu nguyện. Phật dạy rằng ta hãy cầu xin cho bá tánh chúng sinh một cách chân thành, chứ đừng cầu lợi lộc cho riêng ta. Lần ấy, tôi đã cầu nguyện Nguồn Đại Lực hãy giúp đỡ khu vực này.

Một buổi tối không lâu sau đó, vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, khi tâm đã an tịnh, khi lý trí mỏi mòn thì tâm linh tôi trỗi dậy. Và tôi đã thấy một hình ảnh vô cùng kỳ lạ, sống động lung linh, mầu nhiệm không thể tả bằng ngôn từ một cách mạch lạc. Trong trang viết này, tôi cố gắng diễn đạt hình ảnh ấy một cách đơn giản, dễ hình dung nhất.

Bức tượng Phật Quán Âm sáng bừng và bỗng chốc to lớn hơn gấp nhiều lần. Cả một vùng đất sáng rực rỡ. Hơn 30 vị Phật xuất hiện từ trên trời xuống. Họ xuống xung quanh bức tượng Phật Quán Thế Âm. Các vị ngồi xếp chân hoa sen trên các toạ sen vàng. Các vị và toà sen lấp lánh ánh sáng trắng, vàng tinh khiết. Ánh sáng mạnh mẽ bao trùm từng vị. Họ hướng mặt về ngã tư và bùng binh.

Tôi không thấy chói mắt. Thay vào đó là cảm giác thần thánh, có tác dụng chữa lành. Họ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt tinh khôi tràn đầy tình yêu thương. Tôi đã khóc trong mơ, và cả ở bên ngoài. Tôi xúc động vì gặp họ. Cảm giác thân quen xuất hiện trong linh hồn tôi. Tôi không thấy mình thấp hèn lúc ấy (?).

Tôi còn tìm kiếm thêm điều gì khác. Tôi nhìn lên cao. Vị ấy, to lớn, sáng khủng khiếp, đẹp vô ngần, là hình ảnh Phật. Đó là hình ảnh của Phật Di Đà đang nhìn xuống.

Tôi quỳ sụp lạy Ngài và tất cả các vị Phật.

Những vị ở đàng trước gật đầu chào tôi.

Ở sau lưng tôi là hàng chục linh hồn gãy dập. Họ mang hình hài rách rưới. Họ đứng, quỳ, ngồi, nằm lăn lóc. Có kẻ lẩn trốn. Có các linh hồn em bé. Có linh hồn chỉ là con mắt, hay một cánh tay. Họ cố gắng cất lời, nhưng họ không làm được. Một số nghe đau như ngàn kim châm khi thấy ánh sáng từ các vị Phật. Số khác thì hạnh phúc, mong ngóng được đi theo.

Tôi tự động đứng sang một bên làm kẻ chứng kiến.

Các vị vừa nãy gật đầu với tôi từ toà sen bước xuống, đưa tay đỡ lấy các linh hồn, dắt họ lên toà sen. Các toà sen bỗng chốc hoá to, đủ chỗ cho họ. Một vị Phật đỡ lấy ba hoặc bốn linh hồn. Có một vị Phật dắt theo được cỡ mười. Bất cứ vị nào dắt được các linh hồn thì vị ấy bay thẳng lên trên, hướng đến Phật Di Đà đang ở trên cao. Nhiều vị Phật ở đàng sau không có linh hồn nào đi theo thì sẽ về sau cùng, đi phía sau các vị Phật trước.

Tôi thấy các vị bay được một chút thì biến mất hoàn toàn. Một loại mùi hương trong lành, nhẹ nhàng, thoảng thoảng còn vương lại. Không khí chung quanh hoá ra nhẹ nhàng như thân tôi vừa trao đi gánh nặng.

Còn một vài linh hồn ở lại. Có giọng nói vang đến tai tôi rằng những người ở lại thì hiền. Họ còn một số trách nhiệm chưa hoàn thành.

Trong mơ, tôi hiểu chắc rằng từ đó khu vực đó sẽ an lành.

Hiểu là hiểu, nhưng tôi vẫn cần phải có thực tế để kiểm chứng những gì mình thấy.

Quả thật, khu vực ngã tư, bùng binh và các khu vực chung quanh từ đó tai nạn không xảy ra nữa. Cuối năm 2019, một nhóm kỹ sư đường bộ và các công nhân thi công sửa sang lại ngã tư. Họ sửa lại góc nghiêng mặt đường, nâng cho nó cao hơn và rộng hơn một chút. Họ cũng chỉnh lại độ cong của con lươn giữa đường. Hiện tại, khu vực này trở nên thoáng đãng, nhà cửa được giải toả gần hết vì chính phủ cho xây cao tốc Trung Lương – Mỹ Thuận. Các nhóm giang hồ tan rã. Ngay bùng binh, người ta xây lên tượng đài chùm trái xoài to và cao hơn 20m, biểu tượng cho đặc sản xoài cát Hoà Lộc.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ