Ta không phải là những thứ bên ngoài

Hải Anh Esther

 
 


Trong một lần để mình yên tĩnh nghĩ về những chuyện hiện tại, tôi rơi vào trạng thái latihan nhẹ nhàng. Trong đó, một làn gió mát xuất hiện cuốn theo tên gọi bằng chữ của nhiều thứ trôi lềnh bềnh trên một dòng sông. Vị Thầy bảo với tôi rằng, tất cả chỉ là vỏ bọc, bọc lấy linh hồn của chúng ta, giúp chúng ta tồn tại trên trần gian với mục đích học hỏi. Chúng không phải là chúng ta. Chúng chỉ là những thứ cấu thành nên lớp vỏ. Vì bản chất mỗi vật chất cấu thành vỏ bọc khác nhau, nên đời sống của con người nhìn ở bên ngoài là khác nhau, tuỳ thuộc vào loại vật chất nào chiếm tỉ lệ phần trăm cao hơn thì người đó sẽ thể hiện ra bên ngoài nhiều đặc tính của loại vật chất đó. Các loại vật chất bằng chữ xuất hiện trên mặt nước là:

   -  Các thể loại sức mạnh vật chất: tiền bạc, nhà cửa, đất đai, vàng bạc, trang sức, xe cộ, đồ trang trí…
   -  Bệnh tật: bệnh thể chất, bệnh tâm lý
   -  Các thể loại khổ đau đến từ tham sân si
   -  Danh vọng
   -  Quyền lực
   -  Tình cảm
   -  Các mối quan hệ tình thâm như cha mẹ, họ hàng, chồng vợ, con cái
   -  Công việc
   -  Ngoại hình

Những thứ này chính là những bài học mà ta có được lúc còn sống ở thế gian, giống như hương liệu tẩm ướp vào ta. Chúng sẽ thấm vào linh hồn ta, chắn chắn, ít hoặc nhiều tuỳ sự tự nhận thức của ta. Tất nhiên, có loại thì rất tinh khôi, hấp dẫn, đẹp đẽ. Một số loại thì hư hỏng. Bằng cách nào đó, Thượng Đế giúp ta tiếp tục phát triển hoặc quay lại học. Một điều mà tôi tâm đắc chính là sự nghiêm khắc của Vị Cha Vĩ Đại khi không ngần ngại đặt cho ta những bài học khó nhằn, đầy khó khăn, có khi phải trầy vi tróc vảy, qua bao nhiêu thăng trầm chúng ta mới ngộ ra được.

Khi mà những thứ ấy cuốn trôi theo gió, bay hết, từng lớp từng lớp thì bản thể của ta sẽ dần lộ diện. Đến lúc này linh hồn ta được cởi trói hay không còn tuỳ thuộc vào sự tỉnh thức của từng cá thể. Tôi gọi điều này là sự buông bỏ. Bỏ ít, bỏ dần thì linh hồn được cởi trói từng mảng, từng phần. Chợt minh mẫn sáng bừng, tạm gọi là giác ngộ, có thể buông bỏ hết thì ta sẽ đạt trạng thái tự do đích thực. Ta có chấp nhận một cuộc sống thiếu tiện nghi vật chất? Nếu trong một tuần lễ không có điện thoại, ta có nổi điên không? Ta có đến xin lỗi và ôm lấy người đã làm tổn thương ta không? Ta có vui khi thấy rằng mình đã mất hết toàn bộ tài sản tích góp trong bao nhiêu năm ròng? Mất đi đối tượng thương yêu một cách đột ngột thì sao?

Ta, một người phàm trần, không thể làm được những điều mà các vị thánh làm, thì ta sẽ chọn cách học hỏi. Bằng cách chấp nhận theo lời dạy của Bapak trong lối sống Latihan Subud, ta sẽ học được cách buông bỏ, gỡ từng mảng ô trược đeo bám linh hồn ta.

Khi có thể làm bốc hơi các cảm giác lệ thuộc, gửi lại Đấng Toàn Năng những thứ ta đã trải nghiệm được, ta sẽ thấy giá trị thật sự của mình, nằm bên trong nội ngã. Đó là thứ không thể cân đong đo, nhìn thấy hay sờ thấy. Bản thân cái giá trị này cũng bao bọc, ôm ấp thứ tinh tuý nhất của ta, là hạt vi tế chiết xuất từ Tình Yêu của Thượng Đế. Nói một cách khác, thứ thật sự làm nên ta, là tình yêu của Ngài. Loại tình yêu này sẽ bị chôn vùi sâu trong ta nếu ta đồng ý để những thứ bên ngoài kia che lấp theo khuynh hướng cuốn ngược xuống, làm hư hỏng và sụp đổ cả một kiếp sống ta. Ngược lại, nó sẽ bùng nở, toả hào quang tươi sáng, vi diệu tràn ngập linh hồn, thể xác ta, làm dâng lên những thứ đẹp đẽ bao gồm cả những thứ phục vụ nhu cầu hiện hữu của ta. Quan trọng hơn cả là hạnh phúc thật sự của ta, là tự do thật sự khi trong lúc còn sống mà ta đã thấy được mình trở về Nguồn.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ