Thượng Đế không cho đi du lịch Phan Thiết

Hải Anh Esther

 
 


Các học viên yoga muốn đi du lịch chung với nhau một chuyến. Sau năm lần bảy lượt thay tới đổi lui, họ đã thống nhất chọn một ngày đi Phan Thiết trong 3 ngày 2 đêm.

Trước đó nửa năm, gia đình tôi đã đến nơi này.

Tôi vừa là huấn luyện viên, vừa quý mến họ nên nhận lời đi chung cho vui. Tuy nhiên, vào thời gian này chồng tôi đang học tại Sài Gòn nên không ai trông con. Tôi sẽ rủ hai đứa nhỏ đi cùng. Lúc này đứa lớn 8, đứa nhỏ 4 tuổi. Chắc chắn nếu đem chúng theo thì sẽ rất vất vả. Đứa lớn và đứa nhỏ mặc dù cách nhau 4 năm nhưng vì đứa con trai lớn chậm phát triển nên chăm sóc nó vất vả tương đương đứa con gái nhỏ. Cho rằng việc giữ an toàn, ăn uống và vui chơi của tụi nhỏ sẽ vắt kiệt sức mình nên tôi nhờ học viên hỗ trợ. Họ đã vui vẻ đồng ý. Thậm chí, có một cô tình nguyện đi theo chỉ để trông chừng bé gái. Vì thế, tôi quyết định đưa hai con đi cùng, bất chấp khó khăn.

Mặc dù vậy, trong nội tâm, tôi nghe có sự cản trở. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Tinh thần không dễ chịu chút nào. Đó là tín hiệu không thuận lợi mà tôi thường nhận được. Khi cảm giác này xuất hiện thì mọi cố gắng của tôi cho một việc đến phút chót sẽ bị huỷ bỏ vì các nguyên nhân bên ngoài. Cảm giác này diễn ra từ lúc khởi xướng đi chơi cho tới lúc tai nạn xảy ra với đứa con gái. Chuyến đi được huỷ.

Mọi người hẹn nhau 9 giờ tối khởi hành. Độ hơn 9 giờ xe của nhóm sẽ đến rước ba mẹ con. Hành lý tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ngay cửa phòng. Đúng 9 giờ chúng tôi sẽ thay đồ.

7 giờ tối, con gái trong lúc chạy chơi với đứa anh họ thì va đầu vào cạnh cửa phòng. Trán phun máu phụt phụt. Mạch máu nhỏ nơi trán bên trái, gần khu vực thái dương của bé bị rách. Tôi, bà các cháu, cô bác anh chị xung quanh thấy máu chảy nhiều quá nên lập tức đưa bé đến bệnh viện. Máu nhuộm đầy chung quanh: quần áo của mẹ con tôi, 4 cái khăn to nhỏ, cửa phòng, tay chân, sàn nhà, bức tường... Bác sĩ chỉ định khâu vết thương, 3 mũi, khâu sống chứ không gây tê vì gây tê sẽ để lại sẹo. Con gái tôi rất can đảm, khâu sống mà bé chỉ giận và khóc thét chút thôi, chứ không la hét ầm ĩ. Vì là vết thương trên đầu nên bác sĩ không cho đi chơi, bảo ở lại địa phương để phòng rủi ro.

Tôi báo với nhóm vì sự cố này mà huỷ chuyến đi, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Sau sự cố ấy, tôi thấy rằng Đấng Toàn Giác đã ngăn cản đúng. Thứ nhất, sự an toàn của mẹ con tôi không được đảm bảo. Thứ hai, gia đình chúng tôi mới vừa đi đến Phan Thiết đó thôi. Thứ ba, trong chuyến đi, mâu thuẫn đã xảy ra giữa các học viên đến nỗi họ lòng dặn lòng là không bao giờ đi chung như vậy nữa.

Tôi may mắn được học thêm một kinh nghiệm về sự mách bảo từ Thượng Đế ở trong nội cảm của mình.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ