Sự thay đổi của đứa em trai

Hải Anh Esther

 
 


Thời chiến tranh, đứa con trai duy nhất của ông bà cố tôi gia nhập quân đội. Ông mới 20 tuổi khi vào quân đội, sau khi lấy vợ được vài tháng. Cha tôi ra đời chưa được thôi nôi thì ông mất. Vài năm sau bà nội tôi lập gia đình mới ở nơi khác. Cha tôi ở lại với ông bà cố.

Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, không cha thiếu mẹ, cha tôi trưởng thành với tất cả những gì mà ông bà cố tôi có: tình thương bao la, sự chăm chỉ hiếm có, tình yêu quê hương đất nước, đất đai cằn cỗi, roi vọt, nghèo túng, nghỉ học sớm và hàng loạt những thứ tiêu cực khác.

Năm 18 tuổi cha tôi đi hỏi vợ. Theo ông bà cố thì ông bà đã già nên phải nhanh cưới vợ cho cháu, hoàn thành trách nhiệm nếu ông bà chẳng may mất sớm. Ngày cha hỏi vợ, mẹ tôi đang ở trên cây me nhìn thấy cha tôi đi ngang qua. Cô Út (mẹ tôi) chỉ là leo lên cây chơi cho vui. Lúc ấy mẹ 17 tuổi. Ông bà ngoại đã mất từ lâu, mẹ tôi nương tựa nơi anh ruột và chị dâu. Tất nhiên, việc mẹ tôi đi lấy chồng sẽ tránh được trường hợp có thai ngoài ý muốn với đám đàn ông thanh niên trong xóm. Ngoài ra, các dì và cậu cũng muốn gả đi để người khác lo cho mẹ. Họ vì thế đã thay mặt ông bà ngoại làm xong việc gả đứa con gái út về nhà chồng.

Một năm sau tôi ra đời. Cha mẹ tôi có ba người con: tôi, em gái và em trai. Rất thường xuyên, cha tôi bảo: “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” nên đứa em trai này được xem như một báu vật. Em càng được cưng chiều hơn vì em ra đời sau khi cha mẹ tôi mất một đứa con trai 4 tuổi trước đó.

Mọi chuyện không suôn sẻ như mong đợi của cha mẹ. Công việc làm nông ở vùng đất Gò Công thu nhập ít ỏi, cha mẹ tôi chuyển qua nuôi tôm. Tôm chết, nợ nần chồng chất, cha mẹ tôi bỏ xứ đi trốn, bỏ luôn em gái và em trai tôi lại cho bà cố tôi. Ngay thời điểm này, tôi vừa lên Sài Gòn học đại học. Bà cố tôi lần thứ hai trong đời ôm cháu mà không có cha mẹ chúng bên cạnh. Bà cố lúc đó 72 tuổi, ông cố mất từ lâu. Em trai lớn lên trong tiêu cực, giống như cha tôi ngày xưa. Sau một thời gian em gái lên Sài Gòn học và ở chung với tôi. Em trai được gởi về cho dì dượng ở một nơi khác và lại tiếp tục sống trong nước mắt.

May mắn là sau đó cha mẹ tôi mua được một khu đất ở Bình Phước nên đem em tôi về. Nơi mới của cha mẹ tôi gần sát biên giới, tỉ lệ tội phạm và ma tuý rất cao. Nhiều trẻ vị thành niên tập tành trộm vặt, mê game, hút chích, rồi chuyển qua buôn ma tuý các loại. Em trai tôi đã trở thành một trong số ấy. Lúc đầu, cha mẹ tôi nhận được phàn nàn của thầy cô. Sau khi nghỉ học vào đầu năm lớp 8, em tôi mang về những lời than phiền của hàng xóm. Từ đó, đồ đạc trong nhà lần lượt biến mất. Ban đầu chỉ là xe máy được đem đi cầm cố, nhiều lần cầm cố thì bán luôn, hết chiếc này đến chiếc khác. Cây hoa lài đẹp trước sân nhà em cũng kêu người đến bán. Nhiều lần, sau khi đi làm về, cha tôi thấy đồ đạc bị lục tung lên. May mà giấy tờ nhà đất lúc bấy giờ chưa được cấp, còn đang chờ huyện giải quyết nên không bị mất. Điện thoại của cha mẹ tôi, em đem bán chỉ lấy được vài chục ngàn. Dĩ nhiên, chuyện em đập phá đồ đạc, mắng chửi cha mẹ tôi là chuyện bình thường. Đỉnh điểm, một ngày nọ, cha tôi bị em đánh.

Tôi khai mở Subud được 2 tháng thì việc này xảy ra. Cha tìm đến tôi với một tâm trạng vô cùng đau đớn. Tâm trạng này chỉ cách hành động tự vẫn một tí ti. May mà cha tôi đã không kết liễu đời ông. Ông ở nhà tôi 2 hôm thì lang thang đi nơi này nơi kia rồi về nhà sau khoảng 1 tuần. Tôi chẳng biết làm gì, ngoài việc sùng bái Thượng Đế vô điều kiện. Tôi thật sự đã không cầu nguyện Ngài giúp tôi. Tôi chỉ mang một sự sùng bái mạnh mẽ bên cạnh sự đau khổ của mình trong hoàn cảnh gia đình như thế.
Thượng Đế Toàn Năng Toàn Giác biết tất cả. Ngài đã nhìn thấy chuyện gia đình tôi và giúp đỡ. Một đêm, sau khi thả lỏng tâm trí để ngủ, ngay khi nhắm mắt, Latihan đến khiến cho đầu óc tôi miên man. Tôi nhìn thấy ngôi nhà mà cha mẹ và em tôi đang sinh sống. Hai vị Phật sáng chói toạ trên toà sen vàng rực rỡ ở bên ngoài nhìn vào. Hai vị Phật khác đang đứng trên toà sen vàng ở trong nhà, cùng với ông nội tôi. Tôi cũng đang đứng ở đấy. Một vị Phật bảo tôi hãy cầu nguyện. Tôi quỳ xuống bàn thờ tổ tiên và lạy. Trong lúc lạy, tôi đã cầu xin Thượng Đế hãy giúp gia đình tôi. Bốn vị Phật sau khi khoát tay vài cái thì những bóng đen u ám trong nhà tôi được gom lại và tan biến. Ông nội tôi với hình hài thanh thoát, như hàng tỉ ngôi sao li ti kết lại đã tròng vào cổ em tôi một chiếc vòng. Đó là chiếc vòng dài, chính xác là một chùm vòng sáng trắng được kết nối từ các tinh thể li ti lấp lánh. Chiếc vòng có thể gọi là cái áo cực mỏng, được phủ vào cổ, bao trùm lấy em tôi. Sau khi khoát lên người em tôi thì chiếc áo biến mất vào bên trong người nó. Một vị Phật còn đưa cho cha tôi một cái gì đấy, tôi không nhớ rõ, sáng vàng. Vật này cha tôi vừa nhận thì cũng biến mất luôn.

Sau đó tôi thấy mình mỉm cười. Tôi còn thấy ông cố tôi vãng sanh theo Phật, riêng ông nội tôi một phần linh hồn quay lại bàn thờ, phần khác cũng đi theo bên cạnh Phật.

Đó là giấc mơ đầu tiên sau khi vào Subud mà tôi ý thức rõ về tác dụng của Thần lực Thượng Đế hiển hiện trong giấc mơ và đi vào đời sống.

Vài ngày sau, mẹ gọi điện báo là em tôi khác quá. Nó bỏ điện thoại, cắt kết nối với bạn bè. Không đi chơi bên ngoài. Nói lời xin lỗi rồi khóc. Từ chối tiếp bạn tại nhà. Làm việc nhà thay mẹ. Làm việc ngoài vườn. Nói chuyện ngoan ngoãn lịch sự.

Một tuần sau, mẹ tôi cho hay rằng em đi làm. Quần áo mới đã bán hết trong đợt hư hỏng vừa qua. Lần này em đi làm thợ hồ, vận trên người những bộ quần áo cũ rách của cha tôi. Em vui vẻ với việc đó mà không nề hà xấu đẹp. Xe máy bán hết rồi nên em đi xe đạp. Mấy lúc xe đạp hư thì em đi sớm, đi bộ, gặp ai thì quá giang theo từng chặng đường. Làm được bao nhiêu tiền thì đưa hết cho mẹ tôi. Mẹ tôi thương tình cho em ít tiền để ăn sáng, mua thuốc hút và uống café. Mỗi ngày, em lấy đúng tiền ăn sáng, mua gói thuốc, còn dư trả lại mẹ.

Từ đó về sau, em càng ngày càng tốt hơn, siêng năng làm việc, tử tế khi ra bên ngoài. Thậm chí em không sử dụng điện thoại, dù là một chiếc điện thoại cũ chỉ để nghe gọi. Có lần em gái tôi đòi tặng một chiếc smartphone thì em từ chối vì không có nhu cầu. Em bảo ai muốn gọi em thì gọi cho cha, cha nhắn lại là được. Những mối quan hệ của em giờ tính trên đầu ngón tay, là các anh các chú đi làm chung, và vài người bạn công việc. Em học hỏi cách giao tiếp và kỹ năng sống từ người khác. Nghĩ cũng lạ, thời buổi điện thoại thông minh dễ dàng với muôn vàn thứ hấp dẫn trên Internet như vậy mà em tôi lại thích xem các chương trình nấu ăn, mẹo vặt, tâm lý đời sống…trên ti vi!

Cha mẹ tôi trút được tảng đá lớn đè nặng trên vai họ sau nhiều năm lo lắng và bất an. Mẹ trở nên khoẻ mạnh hẳn ra. Những cơn đau đầu, viêm xoang, bao tử, cao huyết áp đã không còn hành hạ bà như trước kia nữa. Tôi đặc biệt chú ý đến sự thay đổi của cha. Tinh thần và tư tưởng của ông trở nên phóng khoáng hơn. Ông không còn nhiều đức tính xấu như bạo hành gia đình, mắng chửi, chê bai, đố kỵ… Cha không còn cấm đoán mẹ và chị em tôi đi chùa lễ Phật. Cha tôi thậm chí còn có ý định theo đạo Chúa!

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ