Thượng Đế cứu tôi khỏi tai nạn giao thông

Hải Anh Esther

 
 


Xe gắn máy là phương tiện đi lại của tôi, và tôi lái xe khá tệ. Ban ngày, trong lúc điều khiển, tôi hay suy nghĩ vẩn vơ và thích thú với việc nghĩ ra được rất nhiều thứ khi chỉ có một mình. Buổi tối, khả năng quan sát của tôi kém hơn. Tôi phụ thuộc nhiều vào những bóng đèn xe báo hiệu là có xe. Nếu ai đó quên mở đèn thì tôi gần như không nhìn thấy họ. Sẽ rất nguy hiểm nếu băng qua đường hay lấn làn mà không nhìn thấy xe khác. Ban đêm, âm thanh và ánh sáng dường như hoà nhập lại tạo thành một khối rối bời. Tôi khó mà xác định đường đi của vị trí muốn đến nếu trong quá khứ đã chỉ đến 1 lần. Vì lẽ này mà tôi đã bị tai nạn 3 lần.

Lần thứ 1, năm 2007, tại nạn xảy ra vào một buổi trưa tại Tp. Hồ Chí Minh. Kính chiếu hậu xe tôi móc vào xe của một anh đi cùng chiều. Kết quả của tai nạn ấy, theo lời bác sĩ, chân trái tôi bị đứt phần lớn dây chằng chéo sau và đứt một phần dây chằng bên. Thật ra là tôi bị đứt dây chằng chéo trước chứ không phải chéo sau. Sở dĩ như vậy là vì lúc xảy ra tai nạn tôi không có đủ tiền để chụp MRI, chỉ chụp Xquang. Bác sĩ bảo mổ. Tôi từ chối vì thu nhập lúc ấy chỉ đủ cho các nhu cầu thiết yếu. Thế là bác sĩ chỉ bó nẹp, cho thuốc uống và hẹn ngày tái khám. Chân tôi từ đó yếu dần, cơ tứ đầu teo từ từ, và không thể ngồi xổm. Nhờ yoga, tôi sống vui vẻ với chấn thương này trong suốt những năm sau đó.

Lần thứ 2, năm 2015, sau khi tôi đi dạy yoga sáng bên Vĩnh Long về, tôi tự mình té xe tại chân cầu Mỹ Thuận. Tại nạn xảy ra là vì tôi không vững tay lái khi lướt trên đám đá bi nhỏ. Chiều hôm trước người ta sửa lại mặt đường, phần đá nhỏ người ta không hốt đem đi mà cứ để mặc đấy. Thế là tôi tự mình té, vì chủ quan. Rất may khi tôi vừa ngã xuống, thì một người anh chồng tôi chạy ngang qua. Anh gởi xe anh ở quán café ngay đấy, chở tôi bằng xe tôi đến bệnh viện. Bác sĩ khâu 7 mũi, tất cả đều ở bàn chân trái. Phần cùi chỏ và bàn tay trầy trụa, có nhiều máu, nhưng bác sĩ chỉ sát khuẩn và băng bó chứ không khâu. Sau lần tai nạn đó, tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác sợ hãi khi được chồng chở lên cầu Mỹ Thuận. Mất 2 năm sau tai nạn tôi mới dám chạy qua cầu trở lại, dưới sự kèm cặp của chồng tôi. Nỗi sợ dần qua, nhưng tôi tự bảo mình phải hết sức cẩn thận mỗi khi lái xe trên đường.

Khi vào Subud được non 7 tháng thì tôi bị tai nạn lần 3. Một buổi sáng, sau khi dạy xong suất yoga sáng tại An Hữu, về tới nhà thì xe ngã đè lên đầu gối, dây chằng chéo trước chân trái tôi chính thức bị đứt hoàn toàn. Lúc đó tôi đã cầu nguyện Thượng Đế giúp tôi. Thật sự tôi mong rằng sau vài ngày chân sẽ khỏi, nhưng không phải vậy. Dây chằng đã đứt, bác sĩ chỉ định mổ, tôi không còn cách nào khác là bỏ dỡ công việc dạy yoga trong ít nhất 1 tháng. Tôi vào phòng mổ, Latihan diễn ra ngay trong lúc mổ, sau khi mổ xong và trong lúc nằm tại bệnh viện. Tất nhiên, cái chân cứng đờ với đủ thứ băng bó và thuốc gây tê, phải nằm một chỗ, latihan diễn ra bên trong hoặc ở 2 cánh tay. Sự thanh lọc đã diễn ra. Đội ngũ bác sĩ mổ cho tôi rất chu đáo và tôi đã hồi phục rất nhanh.

Có sự tính toán nào của con người bằng sự cứu rỗi của Thượng Đế? Mặc dù đã tự nhắc nhở mình phải luôn lái xe cẩn thận, tôi lại tự mình phạm sai lầm vì có những lúc rất cẩu thả. May nhờ nhớ lời Bapak dạy, tôi luôn nhớ luôn quy thuận Thượng đế, chấp nhận điều như ý và bất như ý xảy đến với mình. Vì lẽ này, tôi tin tưởng sự an toàn của mình là do Thượng đế định đoạt. Nếu Ngài bắt tôi bị tai nạn thì tôi không tránh khỏi, nếu Ngài bắt tôi chết thì tôi sẽ vui vẻ trở về với Ngài, còn nếu tôi sống, thì Ngài sẽ ở bên cạnh tôi.
Quả thật, Ngài đã ở luôn ở bên cạnh tôi. Xin kể sau đây vài ví dụ Ngài đã cứu tôi như thế nào.

1/ Thoát khỏi tai nạn xe từ 3 thanh niên ngáo đá
Vào một sáng thứ bảy, tôi hứa dạy bù cho một học viên lớn tuổi sau khi tan buổi tập latihan. Kết thúc buổi tập, tôi lái xe đến nhà học viên ấy, trên người còn vương lại chút mùi vị latihan. Trên đường đi, khi quẹo cua phải cầu An Hữu chuẩn bị rẽ vào hướng nhà thì thật bất ngờ có một chiếc xe đặc biệt chạy ngược đến. Đặc biệt vì tôi cảm nhận tà khí trên chiếc xe ấy, nó hừng hực lao vào xe tôi. Trên xe ấy có ba thanh niên mặc áo đen, mặt mũi thiếu tỉnh táo, đầu không nón bảo hiểm, lạng lách. Với cách thức như vậy, họ hoàn toàn có thể gây hại cho bất kỳ ai trên đường di chuyển trong tầm của họ. May mắn thay, trước khi tôi va vào nhóm thanh niên này thì có một chiếc xe khác quẹo cùng hướng với tôi, sau tôi một bánh xe. Người đàn ông trên chiếc xe này, đang ôm một đứa con trai bé nhỏ. Vì anh đang ôm con nên anh chạy rất vững, rất tỉnh táo, đã bóp còi inh ỏi và hét lớn giúp kẻ cầm lái đối diện giật mình sửa tay lái. Vụ va chạm nhờ đó mà không xảy ra. Người đi đường bảo: “Tụi nó ngáo đá!” Nếu không có anh biết đâu tôi có được kinh nghiệm tai nạn giao thông lần thứ tư rồi. Tôi nghĩ suất latihan trước đó và dư âm đã giúp tôi được an toàn.

2/ Thoát khỏi tai nạn khi đi ăn phở
Vợ chồng tôi đi ăn phở vào một buổi sáng nọ. Quán phở này thuộc một căn nhà trong khu dân cư tương đối vắng, mặt đường rộng tầm 10m. Chủ quán sử dụng hành lang để bán phở, mái hiên che chắn bằng mái tôn cho khách ngồi. Vì vậy, xe cộ được đậu ở ngoài đường.

Bình thường tôi bước xuống xe bên trái chẳng vấn đề gì cả vì đường luôn vắng. Hôm đó trước khi xuống xe tôi nhìn trước nhìn sau theo thói quen và chẳng thấy chiếc xe nào lao tới. Hoàn toàn không xuất hiện một rủi ro nào. Vậy nên tôi ung dung bước xuống. Bỗng dưng latihan tới, nhẹ nhàng xoay người tôi bước vào trong. Khi bước vào rồi mới quay lại thấy có một chiếc xe máy phóng tới với tốc độ cao. Trên xe là một chị gái chở em bé đang chạy như bay. Thật may cho cả 3 người.

3/ Thoát khỏi tai nạn trước cửa phòng tập yoga
Theo luật giao thông đường bộ, vào buổi tôi, xe chạy phải mở đèn. Tuy nhiên, vào lúc chạng vạng nửa sáng nửa tối thì mở đèn hay không còn tuỳ thuộc vào người điều khiển xe. Chạng vạng hôm ấy, 6:20 tối, sau khi kết thúc ca dạy trước, tôi chạy đến địa điểm An Hữu để tiếp tục ca thứ hai. Đèn xe tôi đã mở. Lớp tập yoga nằm bên tay phải. Chỗ để xe ở phía tay trái. Sau khi quan sát kính chiếu hậu, tôi đã không nhìn thấy 1 chiếc xe nào tiến gần đến bên trái tôi nên tôi tấp qua, chuẩn bị đậu xe. Ai ngờ, 1 chiếc xe chở 2 thanh niên trẻ ở đâu vụt tới, chúng nó không mở đèn xe. Vì tôi đã chạy rất chậm và quan sát kỹ trước khi băng qua đường, nhưng mà chúng ở trong hẻm ngay gần đó chạy ra nên tôi không thể nào biết được. Khi kính chiếu hậu tôi sắp móc vào xe chúng nó, dự kiến sẽ có 1 cuộc kéo lê ít nhất 10m diễn ra, nạn nhân là tôi thì một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi nghe thấy một lực đẩy xe chúng nó rít 1 cái trợt qua bên trái, ra xa một chút rồi chúng chạy đi luôn. Lực đẩy này cũng bẻ lái xe tôi qua bên phải. Tôi lúc đó biết rằng tự bản thân tôi không thể làm được điều này. Tôi đã nghe sự dễ chịu ngay trong cú cua tay lái đó. Tôi biết Thượng Đế đã bên cạnh, che chở mình.

4/ Thoát khỏi tai nạn khi băng qua đường
Đường ở đây là một ngã ba, người ta mở con lươn để cho xe băng qua băng lại. Vì là quốc lộ nên xe chạy 2 bên được ưu tiên, còn xe băng qua theo quy định, phải chờ đường trống mới được băng qua. Lại là vào một buổi tối, khi nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy xe đàng sau cách khoảng 50m, khoảng cách đủ an toàn để tôi phóng từ bên phải qua đường bên trái. Đâu ngờ, một anh chạy đàng sau bên trái chạy tới và hô to: “Khoan, khoan, chậm lại, chậm lại, đừng bẻ lái!”. Trong giọng la của anh, tôi nghe thấy một sự truyền cảm lạ mà quen. Đó là cảm nhận quen thuộc của Quyền Năng Thượng Đế. Anh chạy thẳng. Và tôi an toàn.

Vậy đấy, bạn và tôi không biết tai nạn hoặc các điều bất như ý xảy ra với mình vào lúc nào đâu. Vì đã tin tưởng nên tôi giữ thái độ quy thuận. Dù nghịch duyên hay thuận duyên, tôi đều chấp nhận. Thuận duyên có nghĩa là ta được hướng dẫn và chở che. Nghịch duyên có nghĩa rằng chúng ta được dạy từ bài học đó. Cuối cùng thì, tôi vui sống trong các hoàn cảnh, từ khi ý thức được tình yêu của Đấng Toàn Năng.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ