Chứng nghiệm sự hòa hợp của các tôn giáo khác nhau

Hải Anh Esther

 
 

Từ nhỏ, những hình ảnh về Phật giáo đã ăn sâu vào trong trí nhớ của tôi. Đó là hình ảnh hàng đoàn người đi lễ chùa vào những dịp rằm lớn. Họ đi bộ từ làng này qua làng khác, mùa này qua mùa khác, băng qua cánh đồng lúa rộng ngút ngàn. Quấn quanh các đoàn phật tử và cả tôi là mùi lúa chín, mùi mạ xanh, mùi rơm cháy, mùi nhang khói và mùi nồng ấm của đức tin mạnh mẽ vào Đức Phật. Đó còn là hình ảnh một ngôi chùa nhỏ nép mình sau gốc đa trên con đường làng hoặc một ngôi chùa uy nghiêm ở thị xã. Đó là âm thanh trong trẻo thần bí của tiếng chuông chùa vang vọng khiến cho tâm hồn tôi như được tắm gội. Đó là tiếng niệm Phật ở nhà này, nhà kia, đầu làng hay cuối chợ. Ở đâu, đi đâu tôi cũng thấy được sự hiện hữu của đạo Phật.

Trước khi dự bị Subud 1 ngày, tôi quy y tam bảo vào Phật giáo. Tuy nhiên, tôi thấy mình không sùng tín như một số phật tử chung quanh. Bên cạnh đó, tôi luôn cho rằng các tôn giáo khác đều rất tuyệt vời. Tôi hiểu, tôn giáo khác nhau phù hợp với các vùng miền và dân tộc khác nhau. Tôi luôn quan niệm không có chuyện tôn giáo này quan trọng hơn tôn giáo khác. Không có tôn giáo nào kém cỏi hay ít linh thiêng hơn tôn giáo nào cả.

Niềm tin này càng được khẳng định hơn khi tôi nghe các bài giảng của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Thiền sư cho rằng Phật giáo và Thiên chúa giáo là anh em, và là anh chị em với các tôn giáo khác nữa. Trước đó, thường xuyên trong suy nghĩ của tôi có hình ảnh của đại diện Phật giáo và Thiên chúa giáo bắt tay với nhau, hoà hợp với nhau.

Sau khi vào Subud, tôi có được 2 chứng nghiệm thú vị trong lúc tập latihan về nguồn gốc các tôn giáo.

Một lần, rất nhanh, tôi thấy Thượng Đế không rõ hình dạng, đã đẩy một khối trắng khổng lồ, nén lại thành 1 viên kim cương vô cùng lớn, lớn độ hàng ngàn hàng triệu tấn. Trong không gian của Thượng Đế, hình thù ấy bé nhỏ như viên bi của trẻ nhỏ. Khi linh hồn tôi tiến gần hơn đến khối kim cương ấy thì mỗi mặt của viên kim cương là một thế giới của một tôn giáo. Các mặt khác nhau là các tôn giáo khác nhau. Trong mỗi mặt thể hiện đời sống hết sức phong phú của tôn giáo mà nó đại diện. Người ta đi lại trong ấy, mặc lễ phục, cúng kiến, sùng bái và cầu nguyện. Thượng Đế hiện hữu ở bên ngoài khối ấy. Ngài còn tạo tác rất nhiều các hình thức khác nhau, đại diện cho sự sống, cho sự chuyển động trong thiên hà. Không có khái niệm thời gian trong latihan này của tôi. Thời gian đã không hề tồn tại khi Ngài vẫy tay tạo ra các công trình của Ngài. Sự hình thành và diệt vong của Trái đất chỉ là một cái gì rất nhẹ, giữa 2 hành động của Ngài mà thôi. Các tôn giáo trong hình thù các mặt của viên kim cương tồn tại lâu hơn, xoay vần. Đỉnh nhọn của viên kim cương ở gần Ngài nhất là niềm tin của tôi và rất nhiều bằng hữu Subud khác. Ngài đặt nhẹ một cái nhìn lên đỉnh viên kim cương ấy.

Một lần khác, tôi thấy mình lạc vào bên trong một khối nhà to hình mái vòm. Ở trung tâm của mái vòm có một chóp nhọn hướng thẳng vô định lên trên cao. Tôi thấy mình đi từ trong 1 gian phòng ở trong toàn cảnh ấy đi ra. Nói là 1 gian phòng là vì khi đi ra khỏi đó, tôi nhìn ngược lại mới thấy mình vừa bước ra khỏi một cánh cửa rộng. Bên trong cánh cửa là một xã hội bận rộn tâp hợp vô số người với đủ các hoạt động khác nhau. Họ bận rộn phụng sự một loại hình tôn giáo. Đó là sự sùng đạo tuyệt đối. Tất cả mọi người, mọi hoạt động đều quay về để cao tôn giáo ấy. Đối với họ, Đấng Tối Cao của họ là duy nhất, là lớn nhất.
Khi bước ra khỏi thì tôi thấy rất nhiều gian phòng như thế. Những người đứng gần phía ngoài cửa các gian phòng cho hay rằng họ cũng đang làm điều tương tự như những người trong gian phòng mà tôi đã bước ra. Có nhiều người như tôi, ngơ ngác bước ra khỏi hẳn các gian phòng. Nhiều người đã bước ra trước chúng tôi rất lâu. Họ đã quen thuộc với sự khác biệt nên không tỏ ra tò mò như chúng tôi. Họ mạnh mẽ, thuần thục thực hiện các giao thức kết nối các gian phòng với nhau, như thể một loại giao thương nào đó. Họ nói với tôi rằng, tất cả các phòng này đều phục vụ cho Thượng Đế. Họ bảo tôi hãy đi theo họ. Họ mặc nhiên tôi như họ, không khác biệt. Họ để mặc tôi làm những việc như họ, không hề báo trước, không hề chỉ dẫn như thể tôi tự biết làm từ hồi nào rồi vậy. Mà kỳ thật, toàn thân tôi ngập tràn hạnh phúc khi nhận thấy tôi được hoà vào với họ để làm những việc gì đó. Đó là sự hạnh phúc vượt lên trên tất cả, không thể so sánh với sự hạnh phúc ở thế gian.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ