Chiêm bao gặp được Bapak năm 2018

Hải Anh Esther

 
 


Ngay từ nhỏ, tôi đã nhìn thấy nhiều điều kỳ lạ không thể giải thích. Khi bắt đầu nhận thức, tôi thường xuyên có cảm giác nóng bức, râm ran trên đỉnh đầu, hoặc những rung lắc bất chợt ở đâu đó trong cơ thể. Đôi khi là cảm giác một số vùng cơ trên cơ thể cuộn nhào. Có lúc nhắm mắt nghe một phần cơ thể hoặc toàn thân nặng như núi đá, cứng ngắt và to đùng đến nỗi không tài nào cục cựa được. Rõ ràng tôi biết cơ thể mình không đau nhức, không bệnh tật, mắt vẫn nhìn thấy cơ thể bình thường và đầu óc vẫn tỉnh táo.

Vào năm 11 tuổi, một buổi trưa, tôi đang chơi ở ngoài sân thì cảm thấy bức rức trong lồng ngực và một cảm giác tê rần 2 cánh tay. Bất chợt, tôi nhìn lên cây me trước nhà. Một con vật lớn đang ở đó. Đó là một con vật giống con chó lớn, lông màu xám đen. Cây me nhà tôi cao độ 20m tính từ gốc tới đỉnh ngọn cây. Lần nào leo lên cây me đó, tôi đều rợn da nhưng vì còn bé, tôi chỉ biết mình nên cẩn thận với gió, với những cành cây nhỏ để khỏi bị té gãy tay gãy chân. Con vật đó to gấp 2 lần các con chó mà tôi thường gặp. Những con chó thường chưa bao giờ có thể leo cây, nói gì đến leo được 10 m như vậy. Nó nhìn tôi chằm chằm. Nó chỉ nhìn tôi, không làm gì khác. Nó ở giữa thân cây, cứ nhìn, tôi cứ sợ và thắc mắc. Tôi liền chạy vào nhà tìm người lớn để hỏi. Không có ai ở nhà. Tôi chạy trở lại nhìn lên ngọn cây, nó vẫn còn ở đó. Tôi nhắm mắt lại nhiều lần, quyết định mở mắt to nhìn thẳng nó để xem ai có thể nhìn lâu hơn. Rồi thì nó thắng, tôi chạy vào nhà lẩn tránh, rồi chạy ra tò mò nhìn. Một hồi, con vật đó biến mất. Đến tối, tôi kể lại với bà và mẹ. Họ nói tôi ngủ mơ. Tôi quyết định giữ riêng kỷ niệm đó cho mình, chấp nhận một sự lạ lùng trong đời sống.

Lớn lên, trong lúc loay hoay tìm con đường tu tập cho mình, tôi đã vô tình tiếp xúc với nhiều loại thế lực đặc biệt. Theo đó, nếu không đi đúng đường Subud, chắc có lẽ thần kinh tôi sẽ rối loạn.

Thứ nhất là chuyện cầu cơ thời trẻ

Sang năm cấp ba, tôi chuyển sang thị xã ở nhà bà nội để đi học cho gần. Cô ruột tôi và những người bạn của cô thỉnh thoảng vào buổi trưa rù rì rủ rỉ gì với nhau với một tờ giấy ở dưới đất, bên dưới gốc cây ở ngoài sân. Nhiều lần như thế tôi mới tới gần được vì mấy cô cho rằng tôi còn nhỏ nên không cho tham gia. Thì ra là họ đang chơi cầu cơ. Điểm cốt yếu trong trò chơi này là đồng xu sẽ được di chuyển trên những chữ hoặc hình vẽ sẵn trên tờ giấy vuông. Ở giữa tờ giấy là hình âm dương. Đồng xu duy nhất được đặt ở trong hình này ngay từ đầu. Đồ cúng gồm có nhang, nến hoặc đèn, nước, một ít bánh mứt hoặc trái cây. Trà và rượu không bắt buộc. Có nhiều người chơi, nhưng chỉ có 3 người được tham gia trực tiếp. Ba người, mỗi người đặt 1 ngón tay lên đồng xu, thông thường là ngón trỏ. Nếu cơ hoạt động thì đồng xu sẽ di chuyển đến nội dung cần thiết rồi dừng lại. Ai muốn hỏi gì thì cơ sẽ trả lời họ. Có những chỗ đề chữ “Tiên”, “Thần”, “Thánh”, “Ma”, “Quỷ”, “Có”, “Không”, “Đúng”, “Sai” và các chữ từ A đến Y. Những câu hỏi đặt ra liên quan đến tình yêu, gia đình, học hành, thi thố, và những chuyện thú vị khác. Câu trả lời mà cơ đưa ra tuỳ theo tình hình sẽ là Đúng, Sai, Có, Không, hoặc các từ ngữ lại được ghép với nhau thành câu trả lời. Nếu 1 ngón tay rớt ra thì cơ không chạy nữa. Ai đó vì mỏi tay mà rút tay ra thì cơ dừng. Nếu một người mệt, người khác thay vào thì có thể cơ chạy hoặc không. Trò chơi thú vị lập tức thu hút một đứa teen tò mò như tôi. Tôi thấy đôi khi họ rất khó để cho cơ chạy, hỏi hoài cơ không thèm trả lời hoặc trả lời rất chậm. Khi các chị mệt thì tôi được chen ngón tay của mình vào. Kỳ lạ, khi tôi hỏi thì cơ chạy rất nhanh. Chỉ cần tay tôi đặt vào thì 2 người chơi (một người và tôi) cơ cũng chạy. Thậm chí một mình tôi đặt tay vào, cơ cũng chạy luôn. Điều khó là ở chỗ thời gian và hình thức cầu nguyện trước khi cơ nhập vào. Mấy chị có một tờ giấy, đại loại là một bài kệ dài 2 mặt giấy, phải đọc tới đọc lui kèm 3 ngón tay đặt trên đồng xu ở hình âm dương. Mất ít nhất 15 phút hoặc có khi cả giờ cơ mới bắt đầu di chuyển. Vốn tính đơn giản, tôi bảo nhỏ: “Cơ vào đi, cho chúng tôi hỏi một chút”, nói vài câu như vậy thì được. Khi thấy mình kỳ lạ, sợ rằng mình sẽ bị ma nhập nên sau vài lần tôi thôi không chơi nữa.

Thời đại học, đám sinh viên rộ lên phong trào chơi cầu cơ. Tụi bạn kháo nhau đến nghĩa địa, hay toà nhà nào đó để làm. Tôi cũng làm, chẳng hiểu sao mình không còn sợ nữa. Tôi nhớ lại nội dung đã chơi với các cô hồi xưa mà vẽ ra giấy, rủ mấy đứa ở trọ tham gia. 12 giờ đêm, chúng tôi lên sân thượng nhà trọ, cúng kiến và kêu gọi. Lần đầu chơi, tôi chợt phát hiện mình không có bài kệ. Nhớ lại kinh nghiệm hồi đó, tôi cứ mời suông, không cần kệ. Mời một vài lần là được. Đợt này, cơ chạy mạnh hơn hồi xưa. “Tiên”, “Thần”, “Thánh”, “Ma”, “Quỷ” có đủ cả. Chúng tôi sợ, nhưng chẳng hiểu sao lại vô cùng thích thú. Tôi thường xuyên nói chuyện với “Tiên”, “Thần”, “Thánh” qua cơ. Đặc biệt, một lần nọ, cơ chạy một hồi cứ vòng vòng, hiện ra một câu rõ ràng: “Mày đuổi quỷ đi đi!” Trời ạ, có quỷ, tôi có thể đuổi quỷ sao? Sợ hết hồn nhưng đang dở dang bàn cơ sao có thể bỏ chạy được. Tôi nói: “Quỷ ơi, quỷ đi đi, tôi không chơi với quỷ, xin quỷ hãy dùng chút đồ ăn rồi đi đi. Tôi cám ơn đã tới, nhưng tôi không muốn”. Rồi thì cơ chạy tiếp. Cơ bảo tụi nó đi rồi. Lúc ấy cơ bảo cơ là một vị thần. Một lúc sau, các vị khác cũng góp mặt. Cơ cho hay một điều mà tôi rất ngạc nhiên. Lúc đó tôi và chồng tôi mới làm bạn với nhau, chung với 5 đứa bạn khác. Anh là lớp trưởng lớp. Anh đang có người yêu, quấn quýt, hạnh phúc và đẹp đẽ. Lúc này, tôi hoàn toàn chưa từng nếm trải sự thi vị của tình yêu. Tôi vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị với họ. Tôi thích có một tình yêu dễ thương với một anh chàng dễ thương như vậy. Tiên, Thần và Thánh lúc đó bảo tôi rằng Đăng (tên chồng tôi) sẽ là người yêu và là chồng tôi sau này, chúng tôi sẽ có 1 đứa con trai và 1 đứa con gái, tụi nó sẽ thành tài và chúng tôi sẽ rất hạnh phúc. Tôi đã cãi lại các vị rằng tôi không tin, vì mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn lạt nhách. Chúng tôi chỉ là bạn chơi chung nhóm và thường xuyên gây gỗ nhau. Chẳng những vậy, lúc đó anh và cô gái ấy vẫn còn là một cặp đôi rất đẹp. Họ bảo tôi rằng: “Con hãy tin đi, đó là sự thật!”. Tám năm sau chúng tôi cưới. Giờ thì chúng tôi đã ở bên nhau được 21 năm, có một đứa con trai, một cô con gái. Tôi cũng hạnh phúc bên cạnh chồng mình.

Thần, Thánh, Tiên, Ma, Quỷ ở trong bàn cơ tới giờ vẫn còn nhiều bí ẩn với tôi. Mong rằng tôi sẽ sớm hiểu được điều này.

Thứ hai là chuyện bói toán và các thế lực u ám

Cuộc sống trước Subud có nhiều nỗi bất an nên tôi thích tìm đến thầy bói để có thêm niềm tin vào tương lai. Đó là các nỗi lo về tiền bạc, gia đình, công việc và con cái. Trong sâu thẩm tâm hồn, tôi biết tôi chưa bao giờ tin tưởng vào thầy bói, nhưng với sự hiểu biết kém cỏi lúc bấy giờ thì chẳng còn cách nào khác. Chung quanh tôi ai ai cũng đi coi bói, nên tôi xem việc đó là bình thường, và dần trở nên quen thuộc. Vẫn có, nhưng rất hiếm thầy bói học hành nghiên cứu đến nơi đến chốn. Nếu có thì họ cũng không thể nào biết được nhân quả của người đi xem bói. Họ lại càng không biết được năng lực tu tập kiếp này hay các kiếp trước của người đối diện. Ân điển của Thượng đế dành cho ai đó lại là một điều ngoài khả năng tưởng tượng của họ.

Tôi đặc biệt nhấn mạnh đến hiện tượng bói toán rất phổ biến ở khu vực miền Nam Việt Nam. Có thể ở các khu vực khác cũng như vậy, nhưng tôi chỉ xin khẳng định những thứ mà mình trông thấy. Đó là hiện tượng một hay nhiều linh hồn nhập vào thầy bói để nói về những điều đã diễn ra xung quanh cuộc sống của họ. Nhiều khi, có hàng trăm linh hồn giúp sức một thầy để bày chỉ những thứ liên quan đến tìm xác người thân, xây mồ mả, nơi chôn cất, hướng xây nhà, thay hướng cửa, cúng kiến làm ăn…Tất cả, xoay xung quanh cái nhu cầu được hưởng lợi. Họ, bao gồm người coi và người được coi, khát khao tìm kiếm lợi ích vật chất, hạnh phúc cá nhân họăc mưu cầu danh vọng, địa vị. Tôi chưa thấy ai đi coi mà hỏi làm sao để trở thành người tốt hoặc làm thế nào để sống có ích cho cuộc đời. Vậy nên, “Làm thế nào để thờ phụng Phật/Chúa đúng cách?” là một câu xa xỉ.

Ấy vậy mà tôi từng đi nhờ vả những thế lực như vậy đó! Rõ ràng, ít nhiều các thế lực này đã ảnh hưởng đến tôi. Có một điều lạ là tất cả họ, khi gặp tôi, đều né tránh nhìn thẳng vào mắt. Họ đi vòng vòng, lãng tránh hoặc hút thuốc liên tục nhằm tìm kiếm đối tượng tâm linh nào đó giúp đỡ. Họ trả lời qua quít, nói rất ít, và sớm chấm dứt buổi xem bói. Mỗi lần đi coi bói là mỗi lần thất vọng. Tâm linh đi vào ngõ cụt.

Bây giờ tôi hết đi coi bói vì đã biết sùng bái Thượng Đế, hiểu được sự vô thường và thấy rõ sự che chở của Ngài. Tôi biết bằng lòng với những thứ mình có, trân trọng những gì hiện hữu và biết ơn mọi thứ đang diễn ra. Tôi hiểu điều quan trọng nhất, thứ tài sản lớn nhất, niềm hạnh phúc thật sự nhất chính là Latihan Subud, là tình yêu từ Đấng Tối Cao. Những thứ khác tự khắc sẽ đến nếu trách nhiệm của chúng là vậy, sẽ đi nếu chúng hết thời gian phục vụ. Tất nhiên, là một con người sống trong cộng đồng, tôi phải nổ lực hết sức để làm việc, học hành, yêu thương, cống hiến và có trách nhiệm với những người bên cạnh. Mọi thứ khác, hãy để Thượng đế sắp đặt.

Thứ ba là bùa chú

Ở chỗ tôi, hàng chục năm nay, theo thông lệ, mỗi năm nhiều quý ông, quý cậu, quý bà, quý cô lên Miếu Bà Chuối Xứ và các chùa miếu thuộc 3 ngọn núi Sam, núi Bà Đen, núi Cấm để dâng lễ, cầu nguyện bình an, đặc biệt là cầu xin làm ăn phát tài phát lộc… Năm sau số lượng người đi viếng và vật phẩm cúng dường tăng gấp đôi gấp ba năm trước. Ai đang giàu có thì mong giàu có hơn, hoặc cầu nguyện nhiều lợi lộc khác. Ai không có con có cháu cũng cầu. Chồng ngoại tình thì vợ đi cầu. Người thất nghiệp hoặc công việc trục trặc thì bản thân họ đi cầu hoặc gia đình họ đại diện. Nói chung có rất nhiều thể loại cầu nguyện khác nhau. Theo đó, rất nhiều chùa miếu được lập ra để phục vụ cho nhu cầu này của người dân. Chùa miếu ở nơi càng cao, càng kín, càng hoang vu thì người ta càng tin. Họ cho rằng chùa miếu càng khó đi tới thì càng linh thiêng. Là vùng đồi núi nên càng vào sâu, càng lên cao không khí càng âm u, chùa miếu được xây cất tại những nơi này toát ra một sự lạnh lẽo khó tả. Để phù hợp, nhiều thầy pháp, thầy cúng đến nương náu tại những nơi này. Nhiều người trong số họ đã thu hút nhiều đệ tử từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí từ các nước láng giềng. Họ làm những việc như cho thuốc nam từ thiện, bấm huyệt chữa bệnh thiện nguyện, hoặc cúng kiến giải nghiệp cho thân chủ theo lối bùa chú, mật chú đặc biệt nào đó. Một lần chúng tôi đã mất 3 triệu đồng cho một thầy cúng như thế. Lúc ấy chồng tôi đang thất nghiệp, vợ chồng tôi đang ở cái tuổi mà theo lời nhiều thầy thì là “một sống một chết”. Đó là cái tuổi 31-33. Lúc ấy tôi đang 31 tuổi, chồng tôi cũng vậy. Nỗi sợ hãi kéo đến khi chúng tôi chứng kiến vài cặp vợ chồng bạn tôi li dị, có người bị xe cán nát người, có người bị trọng bệnh mà chết nên chúng tôi nhắm mắt nhờ thầy giúp. Chẳng biết thật hư thế nào, thầy bảo cả hai vợ chồng tôi đang gặp vận đen thui, nguy hiểm cận kề, chuyến này chưa biết ai sống ai chết. Rồi thầy bảo thầy không lấy tiền công, chỉ lấy tiền bông hoa, nhang đèn và trái cây cúng lễ. Hoặc là giao hết thầy mua, hoặc là chúng tôi tự mua rồi quay trở lại vào một ngày khác. Rồi chúng tôi đã đưa thầy số tiền theo yêu cầu. Thầy đưa cho mỗi người một miếng trầu cau, một miếng bùa và một con hổ bằng giấy kêu về để dưới gối. Mọi việc khác, để thầy lo, cứ yên tâm về nhà cầu nguyện. Chúng tôi khờ khạo làm y lời thầy nói. Cuối cùng thì chúng tôi chẳng sao cả. Đến hết tuổi 33, chúng tôi biết rằng mình đã bị lừa rồi ngỡ ngàng vì thấy mình đã dẫm chân té nhào trước cám dỗ của thế lực mang tên con người. Và biết đâu lại còn tự rước vào người một loại bùa chú ma quái nào đó mà mình hoàn toàn không biết gì về nó.

Thứ tư là một loại bùa chú khác

Đứa con trai của tôi bị chứng chậm phát triển trí tuệ. Thể chất và vận động của bé bình thường. Bốn tuổi rưỡi con mới biết nói những lời đầu tiên. Bác sĩ cho hay nhận thức của con chậm hơn 3-4 năm so với những đứa bé cùng lứa tuổi. Khi con chưa biết nói, vợ chồng tôi đã chạy vạy khắp nơi để giúp con. Một lần chúng tôi đã tìm tới một thầy. Chúng tôi nghe đồn thầy hay, rằng thầy đã giúp nhiều câm điếc khỏi bệnh. Chúng tôi không hề ý thức rằng đã vô tình rước vào hầm bà lằng các thể loại bùa chú phức tạp, lạ lẫm. Nhà thầy có nhiều bàn thờ, thờ vài chục vị. Chung quanh các bàn thờ ghi loại ngôn ngữ cổ của một nhóm dân tộc nào đó thuộc Cambodia. Hình ảnh các vị trên các bàn thờ cũng rất quái dị mà từ nhỏ đến giờ tôi mới thấy lần đầu. Sau đó thì thầy đốt nhang, khấn và làm bùa lên đầu, tay chân, khắp thân thể đứa con trai, lên đầu vợ chồng tôi. Thầy còn đưa cho một loại bùa về nhà đốt uống. Tôi đã cho con uống. Đứa con bé bỏng vốn không biết gì, đã uống thứ nước đó. Tôi đã vô cùng hối hận về việc này. May mà Subud đã đến với cuộc đời tôi. Thượng Đế đã cứu rỗi con trai và vợ chồng tôi.

Thứ năm là ảnh hưởng từ các vong linh

Một dạo trong lớp tập yoga của tôi có một người tên Cường, 45 tuổi, là một thầy pháp. Ban đầu ông làm nghề đưa đò qua sông Mỹ Thuận, rảnh rỗi thì điêu khắc gỗ thành các con vật như cá, gà hoặc rồng. Thu nhập đủ để ông chăm lo vợ con. Một ngày, một thanh niên nhờ ông chở qua sông một thùng xốp ràng rịt băng keo kín bưng, khá nặng. Vì ông là người địa phương nên ông biết tên người nhận hàng bên kia sông không rõ ràng. Nhìn thái độ gã thanh niên, ông bắt đầu hoài nghi. Độ nặng cái thùng tầm tầm 50 kg càng tăng thêm phần nghi ngờ trong ông. Ông đồng ý chở. Đến giữa sông thì ông gọi điện thoại bảo mấy ông bạn ở gần đó theo dõi người thanh niên này. Đến bờ sông, ông gọi công an địa phương đến kiểm tra thùng. Trong thùng là các khúc của một xác phụ nữ. Gã thanh niên này bị bắt trong vòng 2 giờ sau đó. Từ đó về sau, bóng ma cô gái này liên tục xuất hiện trên đò của ông. Đặc biệt, ông có thể nghe hiểu cô gái. Dần dà, nhiều hồn ma khác đến vừa hù doạ vừa giao tiếp với ông. Rồi ông lên núi, tầm sư học đạo. Về sau, ông đi nơi này nơi khác bắt ma, đưa họ đến các nơi phù hợp để “tu”.

Việc bắt ma, đưa lên núi hoặc xuống biển tu, hay các thể loại hành động của các pháp sư đại khái như sau:

- Bày bàn cúng
- Khấn vái đầy đủ các danh hiệu Phật, thần, thánh, tiên…phù hộ cho công cuộc phụng sự tâm linh của các pháp sư
- Mời chào gia tiên thân chủ về chứng kiến
- Đọc thần chú
- Cho người có ma dựa mượn xác nhập đồng uống rượu. Chừng vài ly nhỏ, hoặc có khi chẳng cần ly nào thì sự hiện hình đã có thể diễn ra.

Theo lời kể của chính ông Cường, thỉnh thoảng ông còn bẻ cả răng quỷ dữ. Đôi khi vong linh không chịu đi tu, mà đòi ăn hoặc uống rượu. Trong tất cả trường hợp, pháp sư đều thành công trong việc đưa các vong linh đi về nơi của họ.

Điều đặc biệt mà ông này cho biết là việc ông được hàng trăm bậc thần thánh theo gia hộ cho hoạt động của mình. Một điều khác rởn da hơn chính là ông có trong tay hàng trăm ngàn binh tướng để trợ lực.

Bên cạnh việc trừ ma, ông còn điều khiển binh tướng của mình giúp đỡ các thân chủ làm ăn thất bại thành ra khá giả, từ việc bán buôn ế ẩm sang khách đông tấp nập.

Tất nhiên, sau khi kết thúc một loại công việc, ông và nhóm của ông được thưởng công rất hậu.

Thực hư thế nào, một ngày nào đó, ai đó trong chúng ta sẽ có hiểu biết rõ ràng. Riêng tôi, ngay thời điểm viết những dòng này, tôi hoàn toàn mù tịt về những chuyện thế này. Bản thân tôi chưa bao giờ nhìn thấy ma, vong linh hay chứng kiến những điều đã nghe kể. Tôi đặc biệt ý thức một điều vô cùng quan trọng gọi là Luật Nhân Quả. Có vay thì có trả. Mà trả thì có khi phải thêm lời. May mắn nếu không phải do phước đức tích góp mà vận dụng bùa chú thì cái hoạ sẽ vô phương cứu chữa.

Sở dĩ ông này đến tập yoga là vì cái lưng cong hình chữ C sau vụ tai nạn giao thông, tập yoga vừa giúp cơ thể khoẻ mạnh vừa chỉnh lại cái lưng. Bằng cách nào đó tôi đã nhiệt tình giúp đỡ ổng trong việc hồi phục sức khoẻ. Ngược lại, ổng cũng nhiệt tình giúp đỡ tôi cúng bái trong nhà ngoài cửa. Ổng thậm chí còn muốn thu tôi làm đệ tử. Ổng và một ông bạn khác nữa thường xuyên tìm cớ ghé nhà tôi chơi. Lần đầu tôi tiếp đón vì ông Cường đã giúp tôi cúng kiến đầu năm 2018. Lần thứ hai thì 2 ông bắt đầu nhìn mặt tôi chằm chằm như thể thôi miên, bảo rằng tôi có 2 vị tổ đang đi theo, 1 nam 1 nữ, rằng người đàn ông này mạnh lắm...Tôi đã nổi cáu nhưng chưa muốn phá vỡ mối quan hệ. Lần thứ ba, trước khi đến, ổng gọi điện thoại báo, và tôi đã từ chối. Ổng không đến nhà nữa nhưng ngày nào đến tập yoga ổng cũng kể chuyện ma quỷ, nào là hôm nay đi bắt vong cho người này, hôm qua thì đi bắt quỷ bẻ răng chỗ kia...Tôi đoán ít nhiều sự xuất hiện của 2 ông này đã thu hút một thế lực nào đó tới chung quanh gia đình tôi. 28.3.2018 tôi dự bị Subud, bắt đầu tống khứ ông và thế lực đính kèm ra khỏi tôi và gia đình. Hễ hôm nào ổng đi học yoga là latihan trong người tôi sôi sục, tôi biết Thượng Đế lúc ấy đang bảo vệ mình. 3 tháng sau, tôi chính thức được khai mở. Chẳng bao lâu sau ngày tôi khai mở, ông này tự động nghỉ học yoga, chấm dứt các câu chuyện và ảnh hưởng ma quái. Thật may mắn, Thượng đế đã có mặt!

Thứ sáu là thiếu ngoan đạo

Một ngày trước khi dự bị Subud buổi đầu tiên, tôi quy y tam bảo theo đạo Phật. Tôi vốn ưa thích sự từ bi nơi phật pháp nên đã quyết lòng theo Phật. Từ nhỏ, khi sợ hãi thì tôi niệm Phật. Tôi niệm Phật như thể Phật đang ở chung quanh tôi. Bây giờ tôi vẫn niệm thầm như một thói quen, như một lời nhắc về tâm Phật. Lúc đầu tôi thường xuyên viếng các chùa, nhưng sau khi gia nhập Subud, tôi rất ít đi. Một phần vì tôi bận. Phần khác vì tôi chứng kiến nhiều điều tham sân si vận hành ở những con người đến lễ Phật và làm công tác Phật sự. Có một phần nữa: mỗi khi vào chùa, latihan cứ nhấp nhỏm trong người. Đó không phải là cảm giác nhẹ nhàng và bình an. Đó là sự nóng bức chống đối. Tôi biết, quy y tam bảo là một duyên lành, nhưng ngay thời điểm đó tôi đã phân vân về việc có nên trở thành một phật tử ngoan đạo hay nên làm như thế nào. Khi đã quy y, tôi được khuyến khích đi chùa thường xuyên, làm lễ, có trách nhiệm nhất định, đọc kinh, tôn kính sư tăng như cha như mẹ, mặc lễ phục, quỳ bái, ăn chay theo quy định và cúng kiến tại chùa cũng như tại nhà. Cứng nhắc và ngang bướng, tôi cho rằng hình thức bên ngoài là không quan trọng. Chẳng phải những hình thức trên đều hướng đến mục đích cuối cùng là phát triển thiện tâm, từ bỏ tham sân si, phát huy tính từ bi bác ái và sống một cuộc đời có ích hay sao? Phật đã ở trong lòng thì hà tất phải theo những quy ước xã hội do con người đặt ra? Tất cả những việc này tôi không thể làm được, nhất mực không muốn làm, không thấy hạnh phúc từ bên trong khi làm những việc này. Tôi tự hỏi mình tại sao mọi thứ chưa rõ ràng, tại sao từ trong sâu kín tâm hồn tôi như thiếu khí thở.

Điều kỳ diệu đã xuất hiện. Tôi có câu trả lời chính xác, và đầy ắp không khí trong lành để thở. Một đêm nằm mơ, tôi gặp Bapak.

 
   

Thật ra giấc mơ này là giấc mơ tiếp diễn các giấc mơ vào những đêm trước đó. Trước đó tôi thấy mình là một thanh niên trẻ, đầy tài năng mà có đến hai trường đạo muốn thu nhận về. Hai trường đạo này đứng đầu là những lão ông huyền bí, râu dài, ít khi xuất hiện. Tôi thấy nhiều huynh đệ mặt mày đẹp đẽ ở chung quanh, nhìn tôi bằng ánh mắt thương mến và dò xét. Họ bảo rằng hãy đi theo họ, hãy quay về nới chốn của tôi ngày xưa. Họ hỏi rằng tại sao tôi chưa chịu dừng lại mà còn tìm kiếm điều gì. Ai cũng cho rằng chỗ của họ phù hợp với tôi hơn. Một bên là trang phục ngắn vừa phải, được thiết kế đậm màu, tuy đơn giản nhưng đường nét ấn tượng, đẹp đẽ, thể hiện nét thần thánh kỳ bí. Bên kia là trang phục dài, mềm mại, uyển chuyển như thể được kết tinh bằng các sợi gió dày và đẹp. Tất cả họ đều toát lên nét thanh thoát. Tôi ý thức được trình độ tu tập của họ rất sâu sắc. Có vẻ như nhiều người họ đang bận bịu với công việc giúp đỡ. Giúp đỡ gì thì tôi không biết.

Tôi nhìn thấy bầu trời, các đám mây. Tôi cũng nhìn thấy nhiều cây to, đẹp. Tôi còn nhìn thấy cầu vồng và nhiều loại nhà rất đặc biệt làm chỗ trú ngụ. Lúc ấy tôi cảm giác mình thuộc về tất cả. Bỗng dưng trong mơ latihan xuất hiện. Tôi nhìn lên bầu trời. Giữa bầu trời xanh bao la, một hình ảnh kỳ lạ hiện ra. Đó là khuôn mặt của Bapak. Khuôn mặt tính từ cổ trở lên, có tóc và đầy đủ các đường nét của Bapak. Tôi ngỡ ngàng trước hình ảnh Ngài. Hàng triệu con chim kết hợp thành khuôn mặt Ngài. Những con chim này bay liên tục trong vai trò của chúng chứ không đứng im một chỗ. Khuôn mặt Ngài sống động không thể tả. Ngài nhìn tôi chăm chú, ôn tồn nói: “Con cần phải xác định rõ con đường đi của con. Con đường đó ở ngay trước mắt con. Mọi chuyện không phức tạp như con nghĩ. Hãy đi theo ta. Ta sẽ hướng dẫn con. Subud. Hãy nhớ lấy! Đừng lăn tăn nữa. Con hãy mạnh mẽ lên. Cứ bước đi, đừng lo lắng!” Tôi tưởng mình nhầm, tôi quay mặt đi chỗ khác để xác định xem mình có điên không. Không, tôi bình thường, rất sáng suốt! Trong khoảnh khắc, tôi tỉnh dậy xem mình còn sống hay sắp chết. Tôi chợt ý thức rằng mình vẫn còn tỉnh táo ở ngoài giấc mơ, tôi biết mình đang ngủ. Trong tích tắc, tôi trở lại giấc mơ, tôi thấy Bapak vẫn còn đó, Ngài mỉm cười, nhìn tôi và nói: “Hãy tin tưởng tuyệt đối. Theo ta!”. Khi tôi mỉm cười, latihan giơ tay tôi lên, khi chạm được Ngài thì hết mơ.

Thức dậy, tôi hạnh phúc và mãn nguyện khi biết mình đã tìm được đường đi đúng để trở về Nhà. Đó là con đường Subud.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ