Những bông hoa

Hải Anh Esther

 
 


Để bắt đầu câu chuyện kể về những bông hoa, tôi xin trước hết vô cùng cảm ơn cô Pam Grout đã viết quyển sách Tôi biết ơn & Tôi giàu có. Nhờ đó mà tôi đã học được cách biết ơn đối với từng điều bất như ý đến với mình.

Tôi cám ơn sự kiện có phần bất như ý như sau đã giúp tôi thêm một kinh nghiệm sống thú vị và một chứng nghiệm tuyệt vời.

Câu chuyện về một người phụ nữ đẹp – một bông hoa rực rỡ sắc màu. Một hôm, chị quay lại luyện tập sau khi nghỉ gần 2 năm. Chị là mẹ của 4 đứa con, thoạt nhìn một người bình thường có thể cho rằng người phụ nữ ấy tầm 25. Thật ra chị sắp xỉ 50 rồi. Chị đẹp, các đường nét đều thanh thoát. Vóc người vừa phải khiến nhiều người đàn ông sẵn lòng ôm vào lòng. Khung hông to nên nhìn chị không mỡ bụng. Làn da nõn nà của chị dư sức khiến chị em phụ nữ phát thèm. Đôi mắt chị đẹp, rất thu hút người đối diện. Bàn tay, bàn chân cũng đẹp. Chị tốt bụng, dễ thương và ngọt ngào. Trong mắt tôi, chị luôn là một bông hoa rất đẹp trong cả một khu rừng. Lần quay lại này chị chọn cách đóng học phí từng ngày thay vì nguyên tháng như trước kia. Hình thức thanh toán từng ngày vẫn được chấp nhận ở các trung tâm yoga. Vấn đề ở chỗ chị đến và đi, không chào không biệt, và không nói không rằng, rồi sau 7 ngày chị quẳng cho tôi vài đồng rẻ rúng cho có cái gọi là trả công. Chị đã không nhớ học bao nhiêu, và đã không hỏi là sẽ trả tôi bao nhiêu. Số tiền ấy ít hơn số tiền sơn móng tay của chị.

Tôi thấy hạ đẳng tham sân si đang chạy rần rần trong tâm mình. Chợt nhớ ngay đến bài học BIẾT ƠN từ cô Pam Grout, tôi lập tức quay lại biết ơn chị trước kia đã từng đối xử tốt với mình. Trước kia chị cùng với một số người khác tổ chức sinh nhật tôi tại trung tâm yoga. Tôi cúi đầu tịnh tâm, hít thở sâu, cảm ơn chị vì bài học lần này. Bài học rằng tôi chỉ biết trông chờ vào thái độ tốt của người khác mà quên vỗ về em bé đang khóc nhè trong tôi. Tôi đã sai khi cho rằng ai đã dễ thương thì mãi mãi như vậy. Tâm hồn con người vốn dĩ thay đổi liên tục từng giây phút, huống hồ thời gian trôi qua đã gần 2 năm. Ngay khi khởi sự lòng biết ơn này, một ý nghĩ hiện ra ngay lập tức. Ý nghĩ ấy vui tươi, dễ chịu và hạnh phúc. Thế nên, tôi đoán đó là ý của Thượng Đế. Ý nghĩ này ví một người phụ nữ giống như một loài hoa. Hoa thì có loài rất thơm rất đẹp, lâu tàn. Loài khác thì thơm đẹp nhanh tàn, có khi phải vất vả lắm mới nở được 12 giờ đêm cho tới 2 giờ sáng là lụi tàn. Có loài thì xấu xí, theo cách nhìn của nhân gian, nhưng thơm ơi là thơm. Bên cạnh đó, có những loài hoa sắc màu rực rỡ, lâu tàn, đặt ở nơi nào cũng được; nhưng hoa hoàn toàn không mùi hương, hoặc có mùi khó chịu, hoặc là sắc màu lung linh nhưng kém duyên. Tôi tự dưng lúc ấy loé lên suy nghĩ về chị này như loài hoa ấy. Nghĩ xong bật cười vì cái ý nghĩ vừa vui, vừa an ủi, vừa xàm xàm đáng ghét này. Đồng thời, mình cũng tỏ lòng biết ơn Thượng Đế đã bên cạnh, thông cảm và động viên mình.

Thượng Đế không dừng lại ở đó, một buổi tối mình buông người theo thế xác chết, tịnh tâm trước khi ngủ. Một cái chậu bằng sứ vừa phải xuất hiện. Bên ngoài có bốn vị thần hộ pháp hình bốn chiếc lá dài phủ bốn góc, như thể chuẩn bị cho một sự kiện lớn sắp xảy ra. Bốn vị này đứng thế tấn hướng mình vào chậu hoa, dường như trách nhiệm của họ là đem thân xác và linh hồn của họ, theo sứ mệnh Thượng Đế là nuôi dưỡng cái thứ ở bên trong.

Có cái gì ở bên trong ấy? Một đống tro và đất đen ngòm đến nửa chậu. Ở giữa đống đất ấy có một cái gì ngọ ngoậy, lười nhác, sợ sệt. Có những nhánh mềm lấp lánh phủ bên ngoài nó. Quyền quyết định chui ra khỏi những nhánh mềm này là do nó. Sau một thời gian được kêu gọi, cảm nhận được tình yêu của 4 chiếc lá dài bên ngoài, nó hé hai nhánh nhỏ ra nhìn. Chỉ mới hé ra chút xíu mà nó sáng lấp lánh. Khi thấy chẳng ai làm gì, dòm ngó gì hay kêu gọi gì, buồn tình nó mở cửa ra, đứng lên. Không đâu, nó đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống rồi nằm xuống rút về cái kén ấm áp của nó đến ba lần mới chịu đứng lên hoàn toàn.
Khi đứng lên, nó không đứng thẳng mà oặt qua oặt lại như thể cái kén và cái chậu quá chật chội, nó phải lắc lư cho chiếc áo lớn hơn, mà cũng có thể đã xé toạc cái áo ra luôn rồi.

Thân hoa dài, bông hoa màu xanh ngọc, cân đối với thân hình của cây. Cây chỉ có 3 chiếc lá. Trong chớp mắt, nó không còn là hoa bình thường như trí tuệ nhân gian hiểu biết. Nó toả sáng, lớn khủng khiếp. Lớn như một toà nhà, lớn như một thành phố, lớn như một quốc gia, lớn như quả đất. Lớn rồi nhỏ, nhỏ rồi lớn, biến hoá không ngừng. Màu sắc vi diệu, đủ loại sắc màu, sáng chói loá, lung linh huyền ảo. Đó chắc hẳn không phải là các màu sắc mà mắt thường thấy ở chốn nhân gian này.

Hoa chứa đựng trên những nhánh của nó là hàng triệu triệu toà nhà, đồi núi, linh hồn. Hoa thu nhỏ lại hoà vào tim ta, phân nửa thân hoa của nó ở luôn vào thân ta, từ ấn đường xuống bụng. Khi thực hiện xong động tác này, hoa tàn. Tàn một lần rồi sáng loá, lung linh, to lớn, vĩ đại, bao la, yêu thương lần thứ hai, lần thứ ba. Có vẻ như hoa không thể biến mất, thích thì đứng lên, mệt thì hạ xuống, vậy thôi. Hoa có linh hồn, đùa giỡn như một đứa trẻ. Lúc ấy ta không thể hình dung được ta và hoa ai lớn hơn. Ta nhớ lúc ấy ta mỉm cười nhẹ, yêu hoa lắm.

Xưa tới giờ ta không thích hoa. Hay đây mới chính là hoa thật sự yêu thích trong bản ngã của mình?

Một lần khác hoa lại đến khi ta tịnh tâm trong phòng làm việc vào buổi trưa. Chẳng cần phải đợi lâu, mới vừa tịnh thì hình ảnh màu vàng, từng khối nhỏ, mềm mại, nhảy nhót vô cùng hạnh phúc hiện đến. Thì ra, đó là những cô cậu bé, hoặc là những thiên thần nhỏ, không chân tay, có mắt mũi sáng sủa đáng yêu ở phần trên. Ta thoạt nghĩ đó có thể là những con vi trùng tốt bụng đang tá túc ở một nơi đẹp đẽ nào đó. Tiếp theo thì đám thiên thần này biến mất, thay vào đó là hàng chục nhánh hoa vàng dài to vật vã lung linh sáng loá. Hàng chục biến thành hàng trăm, hàng triệu, hàng vô số nhánh hoa to lớn. Ta có cảm giác ta đang là một con ong nhỏ trên đoá hoa ấy. Đoá hoa to lớn, sáng đến nỗi nó có thể che khắp cả một vùng trời. Ta nhìn từ trên cao xuống thì quả đất to bằng 1 ôm tay, còn đoá hoa to như cây nấm cao cỡ 1 gang tay. Đẹp! Sao mà nó đẹp! Quả đất tròn với đủ sắc màu như dòng trắng của sông ngòi, mảng xanh lục của đại dương, mảng xanh lá cây của rừng, mảng trắng lạnh của tuyết, phần nấm màu vàng của bông hoa đó.

Lần này thấy vậy là hết. Kết thúc latihan thì lòng ta hạnh phúc vô cùng, biết ơn Thượng Đế đã cho ta biết cái đẹp thật sự của một loài hoa dưới góc nhìn của một linh hồn tiến hoá hơn ta.

 

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ