Âm nhạc của tôi thật khác lạ

Hải Anh Esther

 
 

Có 1 lần trong buổi tập, tôi đã hát một bài tuyệt nhất thế gian. Đó là bài hát ca tụng Thượng Đế, bằng ngôn ngữ và thanh nhạc mà Thượng Đế hướng dẫn, như thể cho cả nhân loại cùng nghe, cho thể sống, thể chết lẫn thể linh hồn. Tôi cảm được bài hát ca ngợi cũng dành cho các loài chim và những thực thể lạc loài khác. Chưa bao giờ mình cảm thấy bài hát nào hay được như vậy. Quả thật là tuyệt vời.

Từ đó tôi mới hiểu được tại sao từ nhỏ tôi đã cực kỳ dở tệ môn âm nhạc. Các nốt nhạc đẹp như thế, bạn bè dù là đứa bét nhất cũng được 7-8 điểm, vậy mà mình chẳng bao giờ được điểm 6. Thầy cho điểm 5 là để không ở lại lớp chứ thầy cũng chẳng ủng hộ gì cái đứa không biết tí gì về nhạc lý.

Lớn lên, giai đoạn teen và giai đoạn thiếu niên cũng tập tành hát hò, ghi lời bài hát vô được một vài trang giấy, hát tới hát lui thấy mắc cỡ quá, nên bỏ ghi, bỏ tập hát. Đi hát karaoke với bạn bè hoặc đồng nghiệp thì thiếu điều muốn chui xuống gầm bàn trốn. Họ vì nể tình nên đưa micro cho phát được cái thứ ngôn ngữ theo lời bài hát có kèm nhạc mà mặt mày họ dường như muốn rớt từng sợi cơ nhão. Rồi dần dần tôi luôn tìm cách né tránh các thể loại hát hò nhảy múa. Nghe nhạc là một điều gì đó thật trống rỗng và vô vị.

Cho đến khi vào Subud, tôi mới hiểu loại hình âm nhạc có tiếng chim, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng cành tre cọ quẹt vào mái tôn, tiếng côn trùng, tiếng bìm bịp kêu, tiếng linh hồn thì thào, tiếng hát của mình cộng gộp mới thăng hoa, bình yên, đẹp đẽ và tinh tuý. Loại hình âm nhạc nghe bằng giác quan của linh hồn, ca ngợi vũ trụ, ca ngợi Thượng đế Toàn năng và các Thiên sứ của Ngài mới thật sự mang đến sự thoả mãn và hạnh phúc cho tôi. Thế mới biết, bản ngã mình biết lựa chọn điều tốt nhất và phù hợp nhất cho mình.

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ