Ghép tim

Minh Thần dịch

 
 


Trích từ The Dawning của Emmanuel Elliott

Ngày 25 tháng 3 1987 tôi tiếp nhận được một trong những latihan mãnh liệt nhất. Ban đầu là một giấc mơ nhưng ngay sau đó biến thành một biến cố trong lúc tỉnh.

Đầu tiên, tôi thấy mình trong một phòng mổ cho những ca ghép tim. Hai nhà phẫu thuật bước vào, tôi kinh khiếp nhận thấy mình là bệnh nhân. Tôi nhiệt liệt phản đối là họ đã lầm lạc, nhưng bất chất những cầu khẩn của tôi, họ chuẩn bị mổ. Một người trong họ có một băng dính dài trên ngực, trên chiếc áo dài bằng cao su, và tôi biết chính ông đã từng nhiều lần mổ. Cả hai đều chú tâm xem xét những dụng cụ mổ. Một người trong họ nói với người kia: ‘‘Tôi không biết họ còn làm những gì như chúng ta thường làm.‘‘

Tới lúc đó, tôi thức dậy và có thể nhìn ngay lên nền trời màu đen, những bức tường và mái nhà của phòng ngủ đã hoàn toàn biến mất. Tôi trông thấy hai thiên thần đang xuống trần gian, mang theo một trái tim rất lớn, be bét những động mạch. Trái tim lớn vào khoảng 2/3 tầm lớn các thiên thần. Trông nó trong suốt, tôi có thể nhìn xuyên qua đó thấy được các ngôi sao trên trời. Tôi tự hỏi không biết nó làm bằng những gì, thì có tiếng nói: ‘‘bằng Ngọc Thạch.‘‘

Tôi nhắm mắt lại thì tức khắc cảm thấy bắt đầu có một chấn động rất mạnh nơi ngực, và theo đó là một điện áp cao. Tôi lo sợ vì tin chắc mình phải chết vì bệnh tim. Vì chỉ có mình tôi và không thể làm bất cứ gì trong tình trạng đó, nên tôi có thể thư giãn cơ thể mình để phó thác mọi việc cho Thượng Đế.

Trong một khoảng thời gian latihan, tôi tiếp nhận được một tình trạng latihan mà tôi chỉ có thể gọi là những thuộc tính của Thượng Đế. Tôi phó thác cho ân tứ, sự huy hoàng, trí huệ và sự toàn thiện của Thượng Đế Duy Nhất; tôi phó thác cho ý muốn, sự vĩ đại và mục đích của Thượng Đế Duy Nhất; tôi phó thác cho niềm vui, hạnh phúc và vẻ đẹp của Thượng Đế Duy Nhất, và vân vân. Như vậy là để chứng tỏ, tôi cảm thấy như vậy, tất cả những gì tốt đẹp, cao quý, chỉ có thể đến từ Thượng Đế. Tôi ý thức được việc những thuộc tính đó đang tuôn chảy vào ngực mình.

Sau một khoảng thời gian, chấn động dừng lại. Tôi nằm yên, cảm thấy hết sức yếu đuối mà vẫn còn sống. Tôi thấy mình nhìn xuống cơ thể mình trong lúc nằm, ăn mặc như một hiệp sĩ thập tự quân, với một quân phục thêu cây giá chữ thập màu đỏ trên một nền màu trắng.

Kế đến, tuy còn yếu đuối, tôi được khiến cho rời khỏi giường ngủ, để như ’đi tới’ căn phòng bên cạnh. Nơi đó, tôi được khiến cho quỳ xuống để cầu nguyện trước khi trở về giường ngủ. Trước khi buồn ngủ, tôi trông thấy trong bóng tối phía trên mình một hiệp sĩ mang áo giáp đang cưỡi ngựa. 

Ông Sudarto hỏi tôi trong lúc chúng tôi trò chuyện tại Jakarta hai năm sau đó:

- Mọi việc có trở nên khá hơn cho bạn sau cái chứng nghiệm đó?

- Khá hơn, tôi đáp, đó đúng là những gì đã xảy ra

 

 

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ