Cú đấm

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 


Haris Smart

Vừa rồi tôi có những chứng nghiệm cho thấy nếu không lập tức hành động theo một ‘‘mệnh lệnh hay sự tiếp nhận của nội tâm‘‘ thì sẽ có những hậu quả cả bên trong lẫn bên ngoài. Nhiều người khác cũng đã thuật lại việc có những chứng nghiệm tương tự. Thì tôi nhớ tới một chương là CÚ ĐẤM trong cuốn THE DAWNING của Emmanuel Elliott.

“Mong cho cái Tôi này sẽ chết, khiến cho có một cái Tôi khác khá hơn cái Tôi này.‘‘
Thánh Teresa of Avila

Chương 15: THE DAWNING của Emmanuel Elliott.
Chính trong lúc cái quá trình đổi mới đó tôi tiếp nhận được việc mình đã trải qua sự kết thúc của một cuộc sống và sự chết của một chu kì. Đây chắc chắn là một sự thật, việc tôi đã trải qua một cái chết, hay sự tách biệt khỏi cái bản ngã trước kia của mình, và đó là những thay đổi của tính tình làm cho các đồng nghiệp của tôi mô tả là ‘rất đáng kể.‘

Ngoài sự chuyển hóa của thái độ mình đối với công ăn việc làm, chẳng hạn, tôi còn không thể chửi thề nữa, đụng vào rượu chè (may mắn là tôi không còn trong nghề buôn rượu nữa!) nghe hay nói những chuyện lố bịch vô vị, hoặc nhìn phụ nữ một cách không thích đáng, và đó là tất cả những thói quen của mình cho tới nay, tùy thuộc những mức độ khác nhau.

Thế rồi tôi có một giấc mơ, ban đầu có vẻ như là không có thật, và dần dần trở thành một nguồn vui.

Cuối cùng, tôi có một chứng nghiệm then chốt, một điều có thể dễ trở thành đề tài cho nguyên một cuốn sách, một cuốn sách không viết hết, bởi đó là những gì đi vào tận đáy của đời sống tâm linh, quê hương đích thực của chúng ta, trong khi mình vẫn còn trên cái thế gian này, quê hương của các sức mạnh hạ đẳng.

Trong giấc mơ, tôi vừa quét dọn xong một chuồng bò, và trông nó sạch sẽ. Ông xếp tôi đến kiểm tra công việc của tôi. Ông hỏi: ‘‘Anh hài lòng với việc làm của mình chứ?‘‘

Tôi nhìn chung quanh, nhưng không thấy bất cứ gì có thể than trách, trừ phi đó là một cọng rơm hết sức nhỏ bé dưới chân mình. Nhưng ngay cả cái đó cũng hoàn toàn sạch sẽ và bóng loáng. Trông nó y hệt như chữ TÔI viết hoa bằng vàng.

-Anh hãy đến dùng một ly trà với tôi, ông thân thiện nói.

-Kể từ nay, bất cứ lúc nào, ông còn nói, anh thấy đáng nói với tôi ‘xin cho phép‘ hay ‘cám ơn‘ thì anh phải nói ngay lập tức.

Thật dễ ợt, tôi nghĩ.

Một vài phút sau đó, khi được dịp, tôi đang muốn nói ‘cám ơn‘ một cách tốt đẹp nhất, thì một cách bất ngờ, ông thình lình nắm tay lại đấm vào quai hàm tôi.

-Tôi đã nói là ngay lập tức, ông nhắc cho tôi nhớ.

Chẳng bao lâu sau đó, cái thông điệp cốt yếu đó bắt đầu thấm vào lòng tôi: việc phải hết sức gần cận nguồn suối cái thực thể tâm linh mới lạ này là chuyện sinh tử. Và ý thức được điều đó thì tôi phải để cho cái cảnh giới cao quý đó chi phối mỗi hành vi, mỗi cử động, mỗi ý nghĩ, mỗi ý định và cảm giác của mình.

Tôi bắt đầu nghiệm thấy là chỉ bằng cách thường xuyên từng giây từng phút chú ý tới sự giao tiếp đó của nội tâm thì mới duy trì được tình trạng quân bình. Nếu cái ý thức đó mất dần, chỉ trong một lúc ngắn ngủi, nội tâm tôi sẽ phải trả một giá rất đắt. Chỉ lơ là một chút xíu, ngay cả như một cử động bất cẩn của ngón tay út, thì đó có thể khiến cho một ý định chiếm ưu thế. Và như vậy cũng đủ để tạo nên sự ‘lơ là của ý thức‘, điều theo tôi là như vậy.

Nhận xét: sau khi đọc truyện của Emmanuel tôi nhận thấy quả thực đó không chỉ là ‘‘lập tức tuân hành‘‘, mà còn là thường xuyên ý thức được tất cả các khía cạnh của cuộc sống. Chúng ta có thể bắt đầu với cơ thể, mà tôi chắc chắn là có những lúc chúng ta lơ là không ý thức tới nó, khiến cho phải trả một giá đắt bằng bệnh tật. Sáng hôm nay tôi ý thức được những cơn đau dai dẳng trên lưng khiến phải chú ý tới; nếu không thì tôi sẽ phải trả một giá đắt cho sức khỏe mình.

 

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ