Cảm nghĩ về Subud của một số hội viên

Minh Thần dịch

 
 

Kỳ 4

Thượng Đế luôn ban ân huệ cho chúng ta...
Tôi lớn lên trong một không khí của tình thương, thậm chí tôn sùng – từ bố mẹ và đặc biệt từ ông bà tôi – và từ nhiều người chung quanh tôi, trong thời niên thiếu. Cho tới lúc đi học, thời gian của tôi phần nhiều là ở đồng quê...rồi tới lúc đi học...và cuộc sống ở thành thị. Hiển nhiên cái thế giới đó không đầy tình thương và sự chăm sóc như cái thế giới của thời thơ ấu. Những gì tôi nghĩ về “thiện“ và “ác“ thì không như nhau. Và tôi bắt đầu trải qua cái thế giới của ‘‘tuổi trưởng thành‘‘. Nhưng Thượng Đế thì luôn nhân từ. Thượng Đế thường xuyên ban ân huệ cho chúng ta, luôn biểu lộ tình thương và sự che chở. Vấn đề là ta chỉ việc ý thức được. Subud đã khiến cho tôi ý thức được. Trong latihan kedjiwaan của Subud tôi học được cách như thế nào chúng ta THÀNH THẬT  có thể thương yêu – Thượng Đế, Vị Chúa Tể, bản thân mình, những người mọi nơi, kể cả tất cả các tạo vật trên địa cầu và bất cứ đâu. Chúng ta phải cảm kích vì tất cả những thử thách mình đang đối phó, trên con đường tới một cuộc sống giản dị hơn, thực sự của con người, trên cái hành tinh này. Chủ yếu, tôi thấy  Subud là như vậy.

Sandra Lykhatska, Ukraine

Subud đã tìm thấy tôi...
Tôi không đến với Subud nhưng Subud đã tìm thấy tôi. Cách đây một năm rưỡi, một người bạn thân mà tôi đã không gặp 10 năm, đã nằm mơ thấy tôi, nên anh liên lạc với tôi cho hay anh phải nói với tôi về Subud. Những gì anh nói gây tiếng vang trong tâm hồn tôi. Tôi nghĩ đó là cái mình luôn  đi tìm, tìm một đường lối tâm linh. Đã từ bỏ giáo hội Tinh Lành khi rất còn trẻ, tôi không những đi tìm những đường lối tâm linh khác, mà còn là những đường lối hành động trong đời sống. Sáu năm trước khi bắt đầu tập latihan, tôi có một linh thị mà mình không thể quên, trong đó tôi ‘‘nhìn thấy‘‘ một đứa bé và một cây đàn hạc rớt xuống từ Thiên Đàng: tôi ‘‘thấy‘‘ Chúa Giê-Su và một người Á Đông mà mình không nhận diện ra. Tôi tô vẽ cảnh đó, và tự hỏi không biết người đó là ai và tượng trưng cho cái gì, cho tới ngày tôi lần đầu trông thấy những tấm hình của Bapak, người đầu tiên tiếp nhận được latihan của Subud. Tôi làm theo linh thị mình, và đến  Nicaragua để làm việc với những đứa trẻ qua âm nhạc và nghệ thuật. Một vài năm sau đó Subud đến với tôi. Bây giờ thì tôi đã tập latihan gần được một năm, và có nhiều điều kỳ lạ xảy ra trong đời mình. Trong latihan tôi được nhẹ nhàng, và đôi khi không mấy nhẹ nhàng, lấy đi khỏi nhiều gánh nặng, cả tinh thần lẫn thể chất. Tôi được chữa lành khỏi những yếu kém của thể chất, và đó như là nội tâm được ‘‘tẩy sạch.‘‘ Với tôi Subud là lên đường mà không lùi bước, dù mình được dẫn tới bất cứ đâu. Tôi được sự trợ giúp của một cội nguồn mà mình không biết là gì nhưng luôn trong nội tâm, và đó là cái tôi đã đi tìm nơi bên ngoài mình, trong thế giới vật chất. Tôi đã lo sợ rất nhiều. Nhưng bây giờ thì hết. Đó là một hành trình tới một nơi chốn đôi khi không biết trước, mà nếu thiếu latihan tôi đã không dám đi vào. Bây giờ thì tôi có thể tới nơi ‘‘chỉ có các thiên thần đi trên đó‘‘, và điều ngạc nhiên là nó không mấy khó khăn: tôi có thể cùng đi với nhiều anh chị em trên khắp thế giới.

Amalia Inger Holm, Denmark & Indonesia

Ta được mang chở tới một thế giới khác...
Tôi trong Subud là vì đó là một trải nghiệm kì diệu. Đôi khi ta được mang chở tới một ‘‘thế giới‘‘ khác, hay thoáng nhìn thấy được một thực tại khác, điều gì thâm sâu uy nghi và khiến kính sợ. Đôi khi cái trải nghiệm đó là một sự thanh tẩy, khiến cảm thấy một sự an hòa đầy sức sống. Những lúc khác thì nó khiến được sáng mắt làm cho ta chợt tự hiểu được mình. Tuy nhiên, tôi không muốn để lại một ấn tượng sai lạc: trong những trải nghiệm đó latihan tôi thường chỉ tĩnh lặng. Sau một lúc nào đó thì như là tắm gội, một điều tự nhiên đều đặn phải làm. Nghề nghiệp một viện sĩ nên tôi có tinh thần hoài nghi chuyên nghiệp, và với tôi điều rất quan trọng là Subud không có giáo điều hay giáo lý. Tức là mình được tự do mà chỉ việc trải nghiệm những gì xảy ra một cách tự nhiên.

Garrett Thomson, Colombia

Nghiệm được thực tại của điều đó…
Trước khi ông cụ tôi mất, tôi nói với ông: ‘‘Con làm điều này khiến cho bố cảm thấy an bình.‘‘ Tôi làm một latihan, và ông được khai mở. Sau đó, chúng tôi ngồi bên nhau, không ai nói với ai lời nào: cái tình trạng tĩnh lặng tỏa khắp của nội tâm bao trùm lấychúng tôi, nên tất cả các lời nói đều thừa thãi.  Ngày hôm sau, khi tôi đến thăm, ông nói: ‘‘Khi bố còn trẻ, trong Nhà Thờ người ta nói tới một sự an hòa khó hiểu nổi nhưng bố chưa từng hiểu thế nghĩa là gì. Hình như đó chỉ là một cách nói trống rỗng của thơ văn, nhưng  hôm qua bố nghiệm được thực tại của điều đó‘‘. Ngày sau đó, ông nói với tôi: ‘‘Trong đời mình bố luôn đi tìm những gì bên ngoài mình, bây giờ thì bố hay được là chỉ việc phó thác cho cái quyền năng cảm thấy trong nội tâm mình. Xin tạ ơn Chúa là bố đã tiếp nhận được trước khi chết. Cũng xin tạ ơn Chúa là con đã tìm thấy được trong lúc vẫn còn cuộc đời phải sống.‘‘

Hussein Rawlings, New Zealand

Cộng đồng đầy tình thương...
Subud là cái cộng đồng đầy tình thương, trong đó tôi tìm thấy latihan. Latihan  là nơi tôi có thể hoàn toàn buông thả trí óc mình, những ý nghĩ của mình, để đầy đủ nghiệm được bản thân mình, mình thực sự là ai, ngay trong lúc này. Đó là nơi tôi có thể phó thác tất cả những căng thẳng, tất cả những phiền phức, để hiện diện trong niềm cực lạc. Tôi có thể nhìn vào đáy lòng mình để được hướng dẫn trong đời mình. Tôi có thể tìm thấy chính tôi, là chính tôi.

Rosada Martin, USA

 

 

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ