Cảm nghĩ về Subud của một số hội viên

Minh Thần dịch

 
 

Kỳ 2

Tình thương đối với mọi người..
Tôi đã tu tập Subud được 40 năm. Tôi gia nhập Subud ở tuổi 28 – khi vẫn còn chưa lập gia đình – bởi nguyên tắc hết sức đơn giản và không phiền phức của Subud về sự giao tiếp với Thượng Đế. Tôi chỉ việc tin ở Thượng Đế (điều tôi luôn tin từ khi còn là một đứa bé) và phó thác cho Thượng Đế  (điều tôi cố gắng làm trong đời mình khi lớn tuổi). Subud chỉ cho tôi cách củng cố đức tin ở sự hiện hữu Thượng Đế, và khiến tôi phó thác ý muốn mình cho cho Ý Muốn của Thượng Đế – cho điều Thượng Đế muốn xảy ra. Ảnh hưởng của lối tu tập Subud khiến kinh ngạc. Nó dần dần thấm sâu vào nhân cách; lí trí và tri thức hầu như chỉ hay biết được sau khi tôi nhận thấy có những thay đổi – trở nên khá hơn – về tính tình và cuộc đời tôi. Subud dần dần làm tan biến lòng sân si của tôi, để thay vào đó tình thương, không chỉ cho những ai gần cận tôi, mà cho tất cả loài người, cho tất cả các tạo vật của Thượng Đế. Phạm vi tình thương của tôi bành trướng tới một chiều rộng và một độ sâu mà tôi nghĩ là không thể có, do cái tính khí thù nghịch thừa hưởng của tổ tiên. Đời sống thường xuyên trở thành một dịp để giúp đỡ những người khác, điều tôi vui lòng làm mà không mong thưởng công. Nhưng Thượng Đế thì luôn thưởng công, một cách bất ngờ. Bằng cách ban tặng, đời tôi trở nên phong phú hơn, cả về tâm linh lẫn vật chất. Tôi vô cùng biết ơn Thượng Đế, vì được dẫn dắt bởi Bàn Tay vô hình của Thượng Đế, khiến có một cuộc sống tương đối thoải mái kể từ lúc tôi vào Subud – 7 năm sau nhà tôi cũng xin vào. Tuổi chúng tôi đã gần 70, với những người con đã hạnh phúc lập gia đình và 4 đứa cháu nội sinh động. Latihan Subud đã đưa chúng tôi trên con đường phải đi. Chính nhờ ân huệ Thượng Đế nên tôi mới tiếp nhận được. Và bởi đó là thiên ân, nên chỉ những ai nhìn nhận nó mới tiếp nhận được. Chỉ một trong 3 người con tôi cùng với vợ họ, và một trong 10 người anh chị em ruột thịt của tôi là đã gia nhập. Nhưng đó không là điều đáng buồn, mà phải chấp nhận, vì đó là Ý Muốn của Thượng Đế, chứ không là ý muốn chúng ta.
Muhammad Kuswanda, Indonesia

Cũng khiến tôi được lợi rất nhiều…
Khi còn là một sinh viên đại học, tôi có một chứng nghiệm khiến biết được Thượng Đế quả thực hiện hữu. Điều đó khiến tôi vui sướng vô cùng và có một cái nhìn mới mẻ về đời người. Nhưng cái tình trạng hào hứng đó mau tan biến, nên tôi thấy mình vẫn còn đầy nhơ nhuốc. Tôi nghiêm  trọng đi tìm một lối thoát, và tìm thấy Subud. Trong vài latihan đầu tiên, tôi không cảm thấy gì hết. Nhưng rồi thì tôi có một phản ứng mãnh liệt trong đó mình cảm thấy được tự do, và tin chắc là linh hồn mình được giải thoát bởi sự hoạt động của quyền năng Thượng Đế. Hiện nay thì tôi đã trong Subud được 46 năm. Cuộc sống trong Subud là một hành trình tới sự chuyển hóa của nội tâm, và đó là điều đôi khi mãnh liệt và đau đớn, đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn nhưng cũng khiến được lợi nhiều, như an vui, hạnh phúc, an hòa và giác ngộ tâm linh. Latihan tôi vẫn còn tiến triển, và chắc chắn là sẽ còn tiếp diễn ngay cả tại thế giới bên kia, vì đó là một phần của chính tôi.
Rozak Tatebe, Nhật Bản

Một phương tiện để phụng thờ Thượng Đế…
Với tôi Subud là một phương tiện để phụng thờ Thượng Đế mà không bị cản trở bởi tâm trí. Cái ân huệ đó được ban cho tôi cách đây nhiều năm, cùng với nhiều người khác, khi chúng tôi tiếp nhận latihan kedjiwaan của Subud với sự hiện diện của Bapak Muhammad Subuh Sumohadiwidjojo.  Trong nửa tiếng đồng hồ, linh hồn chúng tôi được đánh thức khỏi cơn ngủ, để bắt đầu phụng thờ Thượng Đế. Nói tới sự giao tiếp đó với quyền năng của Thượng Đế, điều duy nhất tôi thấy có chỗ tương đồng là sự Hạ Trần mà các tông đồ nghiệm thấy. Như những người Thiên Chúa giáo ban đầu đó, chúng tôi tiếp nhận được Thánh Linh, và bắt đầu nói với nhau bằng những ngôn ngữ theo chỉ thị của Thánh Linh. Nhưng không như họ, những người sùng tín, chúng tôi là một đám đông không có gì nổi bật, đầy tội lỗi, những kẻ đương nhiên không xứng đáng nhận được ân tứ. Một phép lạ khác, một dấu hiệu của tình thương và lòng nhân từ của Thượng Đế, là cái ân huệ đó có thể ban cho bất cứ ai mong muốn tiếp nhận. Chỉ việc đứng trước những vị trước đó đã tiếp nhận sự giao tiếp thánh thiện đó và có một thái độ cởi mở với những gì xảy ra, ta có thể tiếp nhận latihan kedjiwaan của Subud. Nhiều người tiến bộ nhanh chóng trong Subud là vì đời họ và đời tổ tiên họ tương đối tránh làm những gì sai trái, khiến cho sự phát triển của linh hồn họ không bị ngăn trở. Những người khác, như tôi đây, không được dễ dãi như vậy, nên phải học cách kiên nhẫn, để mong đợi, nếu đó là ý Thượng Đế, tới một giai đoạn nào đó, được vĩnh viễn trở về với Thượng Đế.
Lester Sutherland, Canada

Tôi đã tìm thấy đường đi!
Lúc trung học và đại học tôi tin rằng trí óc mình có thể hiểu thấu tất cả những gì có thể hiểu thấu. Các tôn giáo và thần linh đều do thiên hạ bịa đặt ra để che giấu sự yếu kém của đầu óc họ. Tuy vậy...có điều gì đó nơi tôi khiến tôi phải tìm hiểu nhiều hơn. Hết năm này tới năm khác, tôi đi tìm... Tôi đọc hàng trăm cuốn sách và những chứng nhận thật đáng chú ý về những gì là đúng hay không đúng của tôn giáo và những đường lối tâm linh, về những luận văn của những kẻ vô thần cũng như kẻ tin đạo. Tôi thử Yoga, Thiền Tông, thiền định trong trạng thái không ngủ, tọa thiền và hành thiền, tập nhịn đói, ăn chay...nhưng không gì có thể thỏa mãn sức ép khiến tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn. Đối với tôi Subud là một phương tiện để phụng thờ Thượng Đế mà không bị cản trở bởi tâm trí. Cùng với nhiều người khác, cái ân tứ đó được ban cho tôi, khi chúng tôi tiếp nhận latihan kedjiwaan Subud với sự hiện diện của Bapak Muhammad Subuh Sumohadiwidjojo. Trong nửa tiếng đồng hồ linh hồn chúng tôi được đánh thức khỏi cơn ngủ dài lâu để bắt đầu phụng thờ Thượng Đế. Nói tới sự giao tiếp đó với quyền năng của Thượng Đế thì điều duy nhất tôi nghĩ có chỗ giống nhau là sự Hạ Trần của Giê-Su mà các tông đồ đã nghiệm thấy. Như những người Thiên Chúa giáo ban đầu đó, chúng tôi tiếp nhận được Thánh Linh, và “nói những ngôn ngữ khác nhau theo phát biểu của Thánh Linh.“ Nhưng không như họ là những người “sùng đạo“ chúng tôi là những kẻ không có gì nổi bật và đầy tội lỗi, không xứng đáng nhận  được ân tứ của Thượng Đế. Một phép mầu khác, một dấu hiệu khác về lòng cảm thương và khoan dung của Thượng Đế là việc đối với nhân loại cái ân tứ đó có thể ban cho bất cứ ai mong muốn tiếp nhận. Chỉ việc đứng trước những vị trước đó đã tiếp nhận được sự giao tiếp thánh thiện đó, và có một thái độ cởi mở với những gì xảy ra, ta có thể tiếp nhận latihan kedjiwaan của Subud. Có những người tiến bộ nhanh chóng, vì đời sống họ và đời sống tổ tiên họ tương đối không có những việc làm sai trái, khiến sự phát triển của linh hồn họ không bị cản trở gì nhiều. Những người khác, như tôi đây, thì không mấy được dễ dàng, nên phải học cách kiên nhẫn để mong cho, nếu đó là ý Thượng Đế, tới một giai đoạn nào đó, mình sẽ vĩnh viễn trở về với Thượng Đế. Những giáo lý của Krisnamurti khiến tôi không còn muốn theo bất cứ đường lối tâm linh nào và không hy vọng có sự sẽ tiến hóa của tâm linh...Thế rồi đó là lúc, cách đây 20 năm, tôi hoàn toàn khiêm tốn quỳ xuống nhìn nhận mình không thể làm gì hơn. Ngay sau đó, do tình cờ, tôi nghi ngờ và còn mỉa mai khi nghe nói tới một phong trào kỳ cục gọi là “Subud.“ Đầu óc tôi lập tức gạt bỏ nó, như bất cứ những mốt tôn giáo nhất thời nào khác. Tuy thế, đột nhiên những lời nói này khiến tôi phải chú ý: “Trong Subud không cần có tôn sư, không có giáo điều, không có tín ngưỡng, không phải đặc biệt cố gắng, không có nghi thức tế lễ, không phải theo một khóa học tập đặc biệt nào.“ Tiếp theo là những lời nói: “Chỉ việc phó thác cho cái Cội Nguồn của tất cả, cho Tạo Hóa, cho cái Uy Quyền Tối Cao, dù gọi nó là gì đi nữa...có thể gọi đó là Thượng Đế.“ Tôi không cần một trung gian giữa mình và cái Quyền năng Tối Cao đó. Chỉ việc phó thác mình cho Thượng Đế Duy Nhất là đủ...và không làm bất cứ gì trong lúc đó. Tôi nhận thức được mình đã tìm thấy đường đi của mình!
Jan Duniewicz, Canada

 
 
  © 2021 Góc Nhỏ