Người anh Dahlan

Minh Thần dịch

 
 

Lần đầu tiên tôi gặp anh Dahlan là ngay sau lúc được khai mở, ngày 25 tháng 4 1973! Tôi vừa được khai mở tại Hội ở đường d’Argout, và chị Patricia Auffret mà tôi hầu như vừa mới quen biết, đến gặp tôi cương quyết nói: “Chúng tôi có thói quen gặp nhau trong một bữa ăn nhẹ, để ăn mừng có một hội viên mới, và cũng để cho anh được dịp tiếp xúc với mỗi hội viên của nhóm...Nhưng hôm nay thì không được, bởi chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở nhà tôi, để ăn mừng hôn nhân của Dahlan Bécart với Latimah; họ đã thành hôn ở Cilandak Indonesia, cách đây không lâu. Vì nhiều hội viên Pháp không thể tới đó, nên chúng tôi tổ chức tại căn hộ tôi để ăn mừng hôn nhân họ. Vậy, tôi cũng mời anh, và như vậy thì anh cũng có thể làm quen với nhiều hội viên, để thay thế cho bữa liên hoan thông thường!“

Còn hơi trên ‘mây‘ và thành thật mà nói, cũng chẳng hiểu ất giáp gì, tôi tự nghe thấy mình nói: “Cám ơn…“ Không để cho tôi tiếp tục, Patricia nói: “Vậy thì hay quá, anh cứ việc lái xe theo tôi, có khá nhiều chỗ đậu xe trên đường phố tôi, sẽ không có chuyện gì đáng ngại!“

Hồi đó, kiếm một chỗ đậu xe ở Paris tương đối dễ, nhất là ban đêm. Nên tôi có mặt trong một phòng khách lớn, nơi lầu 5 một ‘khách sạn‘ kiến trúc lối Haussman. Tôi chỉ quen biết có 3 người, nhưng vì nể trọng bà chủ nhà, nên việc đầu tiên mà tôi làm là đến chúc mừng Dahlan và chị vợ anh. Ăn xong vài cái bánh ngọt, tôi từ biệt bà chủ nhà, điều này là sự thật, lấy cớ mình mệt mỏi nên cần phải ra về.

Như thế đó, tôi đã quen biết Dahlan và vợ anh lúc mình được khai mở, khởi đầu một tình bạn dài lâu.

Tôi chỉ muốn cho bạn thấy một trong những khía cạnh của nhân cách anh, một điều khiến tôi cảm động nhất, và theo tôi thì hình như đó là đức tính chánh yếu của anh.

Chúng tôi cùng chung trong nhóm Paris đường Deguerry. Hồi đó Dahlan là cố vấn kedjiwaan của Subud Pháp. Anh phải chuẩn bị cho Hội nghị Thế giới ở Sydney trong tháng Giêng 1989! Dahlan sắp đặt những buổi trắc nghiệm với các phụ tá quốc gia, còn tôi thì được bổ nhiệm làm cố vấn kedjiwaan. Đó là hội nghị thế giới đầu tiên thiếu sự hiện diện của Bapak!

Sau một khoảng thời gian, Dahlan cùng tôi có mặt trong một trường học đặc biệt Ăng-Lê, thích ứng với những nhu cầu của chúng tôi. Đó là lúc mùa Hè tại đó...

Không đợi cho tôi hỏi bất cứ gì, ngày hôm sau đến đó Dahlan đến gặp tôi để hỏi: “Anh có rảnh không? Tôi muốn giới thiệu với anh một người này.“ Anh cho tôi gặp cố vấn kedjiwaan người Anh trước kia và cố vấn mới.

Đó là lần đầu tiên 4 người chúng tôi cùng nhau trao đổi, và sau đó thì có vài buổi họp mặt khác với cố vấn tâm linh mới của Anh. Chúng tôi trở nên thân mật, và đó là điều khiến tôi đi dự Hội nghị Quốc gia của họ vài tháng sau đó.

Kể từ đó, Dahlan là quân sư của tôi trong lúc Hội Nghị. Mỗi ngày, chúng tôi gặp nhau trong vài tiếng đồng hồ, và mỗi ngày anh làm cho tôi quen biết một hay nhiều người mà tôi có thể tiếp xúc trong khuôn khổ những nhiệm vụ mới của tôi, và điều đó là vậy trong 14 hay 15 ngày hội nghị. Thế nên, tôi dễ dàng thi hành nhiệm vụ mình mà không phải lo ngại những gì không quen thuộc.

Hết Hội Nghị tôi đương nhiên trở thành cố vấn kedjiwaan của Pháp. Tôi chưa từng thấy Dahlan nổi nóng, trở nên căng thẳng hay bực dọc. Đó có lẽ cũng do cái ‘không khí‘ lúc Hội Nghị. Nhưng một kẻ thường trở nên căng thẳng như tôi thì tính bình tĩnh của Dahlan là một ấn tượng. Đó là một cái tính thích hợp cho những diễn biến mà không gây khó khăn hay chướng ngại, cho những hội họp, tranh luận và trao đổi. Chuyện đó thật đơn giản. Tôi đến nơi ấn định đúng giờ giấc, và để cho Dahlan dẫn dắt và giới thiệu mình. Những trao đổi với những hội viên mình không quen biết trở nên dễ dàng và phong phú. Dahlan ít khi xen vào. Nhưng nếu xen vào thì luôn là điều gì thích ứng. Anh không bao giờ sai bảo, tôi chưa từng thấy anh lên giọng kẻ cả. Anh giải thích cho tôi những gì chưa bao giờ là bổn phận. Vài lời khuyên của anh thì luôn hợp lí. Anh đi theo con đường của chính anh, và một cách không khó khăn đó cũng là con đường của tôi, trong lúc tôi học hỏi nơi anh. Anh cũng thường xuyên đến thăm các bạn bè, và đó là cơ hội cho tôi làm quen với các anh chị em khác. Do đó mà tôi bắt đầu ‘quan tâm‘ tới Phi Châu, đặc biệt những nước Phi Châu nói tiếng Pháp...Anh chỉ nói với tôi điều đó rất hệ trọng, và đó là lời khuyên chân thực và sự khuyến khích duy nhất của anh trong lúc Hội Nghị. Nhờ sự hiện diện và tận tâm của anh, thái độ trong tâm và ngoài đời của anh, tôi có đầy những gì cần cho vai trò cố vấn kedjiwaan trong nhiều năm tháng đẹp tươi!

Anh Dahlan là như thế đó.

Anh Dahlan thân mến, cám ơn anh vì những điều đó, vì những gì khiến anh là chính anh; cám ơn anh vì những gì khác mà anh truyền cho tôi, trong lúc chúng ta cùng đi trên một con đường trong nhiều năm. Tôi còn mắc nợ anh, vì hiện nay tôi nhận thức được nguồn gốc những thay đổi trong tâm tôi là do những lúc chúng ta trao đổi ltrong úc hội nghị đó!

Chúc anh thượng lộ bình anh, xin Thiên Chúa đón tiếp anh trong Đất Nước của Ngài. Tôi mong cho một ngày nào đó Thiên Chúa sẽ cho phép chúng gặp nhau một lần nữa!

Xin tùy theo ý Chúa!

Armand

_______
Góc Nhỏ: anh Dahlan Bécart mất ngày 2 tháng 12 năm 2020. Bài này do Barata Sophie chuyển

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ