Tạ ơn Thượng Đế

Minh Thần dịch từ Subud Voice

 
 

Anthony Bright-Paul viết…

Dù ai có nghĩ thế nào đi nữa về cuốn “Revelation Subud” của Emmanuel Elliott, tôi đoán chắc bất cứ ai đã nghiêm túc đọc cuốn đó sẽ như thế nào đó không thể không được thay đổi bởi nó. Với tôi thì sau đọc xong, tôi đã thay đổi sâu sắc.

Bất cứ ai đã quen biết tôi đều biết rằng tôi không thể chịu đựng bất cứ những gì giả dối; tôi không thể chịu đựng sự tỏ ra mộ đạo, miệng lưỡi luôn nói tới những chuyện thánh thiện. Tôi thận trọng, hết sức thận trọng, với những gì là quá mức thông thường. Tôi thận trọng với những gì là ‘tưởng tượng‘, là ‘lý giải.‘

Nhưng có một điều trong cuốn đó đã như một cú đánh vào quai hàm mình, trước khi tôi đọc xong. Đó là chuyện một giấc mơ trong đó Emmanuel được nội tâm huấn luyện để nói ‘Cám ơn‘ nhưng không vì cha mẹ anh. Tuy không đi sâu vào sự lý giải của chính anh về giấc mơ đó, tôi cũng hiểu được nó có nghĩa là chúng ta phải tạ ơn Thượng Đế. Nhưng trong giấc mơ đó anh đã được chỉ thị để tức khắc nói ‘Cám ơn.‘ Trong lúc đang coi xem nên nói như thế nào, anh như bị một thiên thần đánh vào quai hàm.

Thực vậy, điều đó với tôi cũng như một cú đánh, đến nỗi tới lúc đó tôi không thể đọc hết sách, mà đã đứng dậy để đến ngồi trên một chiếc ghế tại vườn nhà dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi sáng.

Khi ngồi xuống, tôi bắt đầu tạ ơn Thượng Đế. Điều này không khó khăn, nếu tạ ơn Thượng Đế vì vườn nhà, vì những cây anh túc to lớn sáng chói với một nền những cây phong lữ màu tía trong mờ. Điều này không khó khăn, nếu tạ ơn Thượng Đế vì căn nhà mình.

Trong lúc đó, tôi bắt đầu tạ ơn Thượng Đế vì mọi việc. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì Ellen, bà xã mình. Nhưng đó hoàn toàn không là việc nói mình yêu bà xã mình, vì tình yêu của con người thì không kiên định. Tạ ơn vì có bả là điều gì hết sức khác biệt. Ngay cả khi bả mắng nhiếc tôi, tôi cũng tạ ơn Thượng Đế vì có bả.

Tôi cám ơn Thượng Đế vì con trai tôi, Richard, và người bạn đời của nó, Susan. Quan hệ với con trai tôi luôn hơi khó khăn, nhưng tôi tạ ơn Thượng Đế vì mọi chuyện luôn được tốt đẹp. Bởi tạ ơn cũng có nghĩa là chấp nhận. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì con gái tôi, Lea, và chồng nó, Jerry, với hai đứa cháu ngoại, Lauren và Isabelle. Tôi cũng tạ ơn Thượng Đế vì con gái tôi, Alex, và người bạn đời nó, John.

Một khi đã tạ ơn Thượng Đế, tôi không thể không tiếp tục tạ ơn. Bởi không chỉ tạ ơn vì con cháu mình. Trước mặt tôi có một chiếc ghế trong vườn, tôi tạ ơn Thượng Đế vì chiếc ghế đó. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì cái cào. Không lúc nào tôi không cảm thấy điều trong Subud gọi là sự sống rung động. Ngồi đó tạ ơn Thượng Đế thì thật thoải mái. Hoàn toàn không có gì khó khăn. Còn thú vị nữa là khác.

Điều đó mãnh liệt tới nỗi ngay cả khi bà xã tôi đến dùng bữa ăn sáng, và khi chúng tôi trò chuyện về dự tính đi nghỉ mát ở Italy, tôi vẫn còn cảm tạ Thượng Đế vì có bả.

Như thế nào đó, việc cảm tạ Thượng Đế có vẻ như tức khắc lôi cuốn lấy tôi. Tôi cảm tạ Thượng Đế vì song thân mình. Tôi cảm tạ Thượng Đế vì các em gái mình là Molly và Cynthia, và các người chồng họ là Basil và Derek. Không lúc nào tôi không tạ ơn Thượng Đế vì có họ.

Tôi tạ ơn Thượng Đế vì song thân bà xã mình, cả hai đã qua đời. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì ông em trai bả, cùng với hai đứa con trai kháu khỉnh của ông. Và điều đó cứ như vậy, xuyên qua đại gia đình của bả.

Tôi tạ ơn Thượng Đế vì những người bạn thân của mình là Abdurrachman Mitchell, Raymond van Sommers, Husayn Rawlings, Peter Norman Kermode và Ridwan Aitken. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì Emmanuel Elliot mà hôm qua tôi gặp lần đầu, vì Rachman và Stephanie Hopwood mà tôi chưa từng gặp.

Cứ lải nhải như vậy vẫn chưa hết. Bởi tôi cũng tạ ơn Thượng Đế vì Pak Haryono, một người anh trong Subud, và vợ ông là Ismana. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì được dịp quen biết Asikin, khi tôi còn trẻ và sau này còn gặp anh một lần nữa tại Cilandak. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì Icksan Ahmed là người đã khai mở cho tôi. Tôi tạ ơn Thượng Đế vì quen biết và thân thiện với một nhân vật đặc biệt là Sjafruddin.

Lúc này là 10 giờ đêm, và tôi cảm thấy mình đang điên loạn vì tạ ơn Thượng Đế. Điều đó xảy ra suốt ngày, trong lúc đi siêu thị, trong lúc trồng cây thược dược, trong lúc dùng sức lôi kéo những tảng đá, và trong lúc ăn trưa trong vườn.

Tôi tạ ơn Thượng Đế vì những thức ăn của mình. Tôi không cầu nguyện trước bữa ăn, hay điều gì như vậy. Nhưng còn một sự thiếu sót trọng đại. Tôi không tạ ơn Thượng Đế vì có Bapak. Tại sao lại vậy? Đó là vì sự tạ ơn của tôi quá nhỏ bé, quá vớ vẩn, quá tầm thường.

Thậm chí, làm sao có thể bắt đầu tạ ơn Thượng Đế vì có Bapak?

 

 
 
  © 2020 Góc Nhỏ